Chương 1: Công dân nhỏ

"Tít" "Tít" Hai tiếng kèn có chút chói tai vang lên, tiếp theo là hai ánh đèn chói mắt trên con đường mờ tối sáng lên, âm thanh xe chạy ầm ỹ và đèn đường chiếu xuống lộ ra chút quỷ dị trên con đường đi bị tàn phá .

Xe theo con đường thẳng tắp đi về phía trước, theo một phương hướng quen thuộc mà chạy đi, chữ JAC to lớn khắc ở đầu xe cộng thêm thùng hàng thật dài ở phía sau khiến cho người đi đường nhìn thoáng qua sẽ không hứng thú nhìn thêm, vì đây chỉ là một chiếc xe tải Giang Hoài bình thường.

Ven đường cũng ko có nhiều người đi đường lắm và tình hình giao thông đường phố cũng bình thường cùng với làn xe ngược chiều không có quá nhiều xe cộ, chỉ có ngẫu nhiên mấy chiếc ô tô vụt qua, cửa sổ xe tải không nhanh không chậm mở ra. Dần dần lái xe ra khỏi đường lớn, con đường dường như bị tàn phá nên thỉnh thoảng có những ổ gà, nhiều cây cối và cánh đồng bên đường hơn. Hẳn là xe tiếp tục chạy ra khỏi thành phố, âm thanh của xe băng qua ổ gà làm cho đêm đầu hè này có vẻ bớt bình tĩnh và hơi âm u.

Qua không lâu sau đó, chiếc xe chạy vào trong thôn liền dừng lại trước một tòa nhà tự xây. Tắt máy xe, tiếng mở cửa xe và “Phanh” tiếng đóng cửa xe lại rồi một thanh niên nhảy ra khỏi xe.

Giày thể thao thông thường và quần jean cùng áo ngắn tay không sạch sẽ, dáng người cao 1m7 cộng với vẻ ngoài bình thường và mái tóc ngắn giản dị cho thấy đây là một thanh niên rất bình thường. Khóa cửa xe xong người thanh niên đi về phía cửa nhà rồi tay phải móc ra chìa khóa cửa trong túi định mở cửa.

"Tương ba, Tương ba, chờ chút."

Thanh niên quay đầu nhìn một trung niên chạy tới, mà trung niên lại có cái bụng bia nên bây giờ hơi thở hổn hển.

Tương ba cũng chính là Tương Sơn, người thanh niên liếc nhìn trung niên nói

"Thúc, có chuyện gì không? "

"Ngươi chở hàng mấy ngày bây giờ mới trở về a..., ta có hàng cần chở đi, ngươi có thời gian không? "

Tương Sơn lơ đãng nhìn chiếc xe tải bình thường của mình một chút.

"Thúc, trong khoảng thời gian này ta sợ là không có thời gian nên thúc tìm người khác đi ?! "

Trung niên nghe xong có chút hơi sững sờ nói:

"Ngươi lại chở tiếp à...gần đây sao lại bận rộn như vậy a... ta đã vài ngày không gặp ngươi rồi đó. "

"Thúc, tại vì có chút chuyện, thật xin lỗi a.... "

"Vậy được rồi, ta đi tìm người khác. "

"Thúc, đi thong thả ah"

Tương Sơn nhìn trung niên chậm rãi đi xa, chẳng biết tại sao thở dài rồi cầm chìa khóa mở cửa đi vào phòng, "Bành" âm thanh đóng cửa vang lên.

....

....

Trời càng ngày càng tối, ngôi làng vốn cũng không lớn càng lộ ra vẻ yên tĩnh, chẳng qua thỉnh thoảng truyền đến tiếng ve sầu.

Tương Sơn ướt sũng từ phòng vệ sinh tiêu sái đi ra, vừa tắm rửa xong nên tóc ẩm ướt nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều, mặc áo vào sau đó vội vã bước xuống bậc thang đi đến tầng hầm ngầm.

Bình thường những ngôi nhà tự xây ở nông thôn đều có vài tầng, phần lớn có ba tầng và được trang bị một tầng hầm cũng chính là ga ra. Hầu hết chúng không phải xây dựng dưới mặt đất mà chẳng qua chỉ là xưng hô mà thôi, kỳ thật chính là nằm ở tầng một.

Tiện tay mở đèn điện bên cạnh lên khi đi xuống cầu thang, không gian không lớn lộ rõ ràng trước mắt, khắp nơi đều là rương gỗ hình vuông, bao tải đóng gói và còn có rất nhiều rương đồ uống bừa bãi lộn xộn trên mặt đất, cảm giác giống như một cái nhà kho vậy, vật gì cũng có.

Tương Sơn nhìn tình huống này không biết vì sao lại thở dài, cảm giác cả người có chút mệt mỏi sau đó hắn thuận thế ngồi ở trên bậc thang, lấy ra một bao thuốc lá từ trong quần bãi biển rồi rút một cây ra châm lửa hút.

Rít thật sâu 1 hơi qua phổi sau đó theo xoang mũi mà phun ra rồi mạnh mẽ phun ra ngoài miệng, đôi mắt không phải rất thâm sâu lại có chút bàng hoàng.

"Đều cmn chuyện gì a... thật là cái ngày chó gì! Ai" Tương Sơn phát 1 câu nói tục, tay phải dùng sức xoa xoa tóc của chính mình.

Hắn rất bực bội.

Hai mươi cái xuân xanh nên không lớn cũng không nhỏ, từ nhỏ sống cùng với phụ thân, Tương Sơn chỉ biết là mẹ cùng với cha hắn ly hôn từ lúc hắn còn rất nhỏ cho nên trong ấn tượng của hắn chỉ nhớ mơ hồ, còn nhớ rõ khi còn bé phụ thân một mực đánh mẹ hắn sau đó mẹ cùng với cha của hắn ly hôn, lúc ấy chuyện này còn là chuyện náo nhiệt nhất trong thôn.

Cười tự giễu, Tương Sơn xem cái tầng hầm ngầm lộn xộn rồi lại hít thật sâu một ngụm khói, những suy nghĩ của hắn trôi đi cùng làn khói.

Cha của mình tuy rằng rất nghiêm khắc nhưng đối với mình vẫn rất tốt, Tương Sơn nghĩ đến bộ dạng phụ thân lúc còn sống làm cho nội tâm càng thêm rối loạn. Đúng vậy, Tương Sơn hiện tại có thể nói là một người cô đơn, phụ thân hắn đi làm công xảy ra sự cố nhưng chữa trị không có hiệu quả nên đã mất, ngươi nói cái này là chuyện gì a....

Tương Sơn tốt nghiệp trung học cũng không học tiếp mà đi theo phụ thân lái xe đường dài, cha của hắn có thể nói cái gì cũng làm qua. Trồng hoa và cây cảnh trong làng... cũng lỗ vốn, sau đó đi công trường làm công nhân lao động đơn giản cũng mất việc, sau đó cùng người khác hùn vốn mở tiệm cơm nhỏ, ngạch, không sai vẫn là lỗ vốn, sau khi Tương Sơn tốt nghiệp trung học thì cha hắn cũng phải bỏ cuộc, không có bổn sự thì vẫn nên lái xe chở hàng a, tối thiểu nhất là không đói chết, chính hắn không có thiên phú làm lão bản.

Cứ như vậy, Tương Sơn từ khi học cấp hai chỉ cần ngày nghỉ là giúp phụ thân làm việc.

Sau khi tốt nghiệp trung học thì hai cha con lái chiếc xe tải nhỏ đã qua sử dụng giúp mọi người chở hàng. Tương Sơn hỗ trợ giúp chuyển đồ, về sau lấy được bằng lái xe thì phụ tử thay nhau chạy xe đường dài, vốn gia đình không được khá giả lắm thì biến thành tốt đi một chút. Qua một thời gian sử dụng xe tải cũ rồi hiện tại nâng cấp xe lên giá 200.000, Tương Sơn luôn cảm thấy rằng gia đình sẽ tốt hơn.

Ước muốn vô cùng không sai mà quả thật hai phụ tử làm người không tệ, chịu khó làm ăn một mực là có thể, rất nhiều người được bọn hắn chở hàng qua đều tiếp tục tìm bọn hắn, sau đó Tương Sơn bằng vào trình độ không cao của mình tìm được hai nguồn hàng cố định ở thôn phụ cận gần khu vực thành thị, chạy đường dài mệt mỏi nên phụ thân lớn tuổi không chịu đựng nổi, Tương Sơn muốn cho phụ thân đừng làm việc và chăm sóc phụ thân ở gần đó.

Ở bên trong nội thành Tam Giang chở hàng cho siêu thị và còn chở hàng cho nhà hàng ở trên lầu và các loại tiệm cơm, tiệm bán quần áo, lúc đó hắn đang bận rộn làm việc.

Cha hắn cũng không đi theo chở hàng cùng mà hắn cũng không rảnh rỗi. Ý tứ của Tương Sơn là muốn cha mình hỗ trợ trồng hoa và cây cỏ thế nhưng cha không đi, mặc dù biết là cha đang giữ mặt mũi vì mình thế nhưng hắn cũng không thể ép cha đi.

Không nghĩ tới xe mới vừa mua chưa đầy 2 năm thì cha hắn mất vì sập giàn giáo ở trên công trường.

Mở một thùng bia dưới chân rồi Tương Sơn buồn bực lấy ra một lon mở ra nốc một ngụm.

Có thể ngươi sẽ nghĩ rằng Tương Sơn đang nhớ cha mình và nhớ về lúc cha hắn còn sống, hắn buồn nhưng đó không phải là tất cả.

Nhìn cửa cuốn bị chặn bởi cái rương ở trước mặt và tầng hầm bừa bộn rồi Tương Sơn ném lon bia xuống đất, "Aa"!

Lấy điện thoại ra, điện thoại Huawei bình thường thế nhưng khi bật điện thoại lên thì có thể thấy màn hình trống không. Tương Sơn bấm vào icon rất bình thường trên màn hình điện thoại di động. Màn hình điện thoại đã thay đổi. Đập vào mắt là một đồng hồ màu đỏ đếm ngược.

[Đếm ngược đến tận thế: 1 ngày, 12 giờ, 35 phút, 23 giây] một hàng thời gian màu đỏ chói như máu thỉnh thoảng nhảy lên.

Tương Sơn nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi cả người đơ ra, tuy đã xem qua rất nhiều lần hình ảnh như vậy nhưng hắn vẫn cảm thấy toát mồ hôi liên tục và da đầu run lên.

Cũng không biết lúc nào điện thoại di động của hắn biến thành như vậy, đột nhiên xuất hiện một cái APP không có tên. Lúc đầu hắn tưởng là virus nhưng khi quét virus rồi sau đó muốn xóa bỏ thì lại xóa bỏ không được, nhấn vào app xem liền xuất hiện hình ảnh một dòng thời gian đếm ngược như vậy .

Bên dưới đếm ngược là các mục được sắp xếp và hiển thị trên điện thoại di động. "Thực phẩm", "Quần áo", "Công nghệ", "Khoa học viễn tưởng", "Anime" và "Bí ẩn" ... Đằng sau nữa là từng mục phân loại hoa mắt khác, mới vừa mở ra thì Tưởng Sơn cũng mơ hồ sau đó nhấp trực tiếp vào danh mục khoa học viễn tưởng, từng cái giống như Taobao hiển thị hình ảnh, giá cả và nguồn gốc, sau đó nhấp vào hình ảnh liền có giới thiệu chi tiết sản phẩm. Nhìn vào tất cả thì bộ não Tương Sơn như bị đình trệ.

"Giáp Iron Man: Mark3

Sáng tạo: Tony • Stark

Người sử dụng: Tony • Stark

Điện tâm: lò phản ứng Mark II

Số thứ tự: Mark III

Tên: Không

Màu sắc: Màu đỏ, màu vàng

Cao độ: 6 thước Anh 6 tấc Anh (khoảng 1. 98 m)

Sức nặng: khoảng 200 pound (90 kí lô)

Trạng thái: Mới tinh

Hệ thống: Hệ thống trạng thái, hệ thống phi hành, hệ thống hướng dẫn J. A. R. V. I. S , hệ thống chống đóng băng, hệ thống thăng bằng.

Vũ khí: Pháo xung Arc (Mark I), pháo chùm (ngực), tên lửa thu nhỏ, đạn nhữ, pháo sáu nòng (hai vai)

Phòng ngự: Tăng cường giáp tổng hợp, hợp kim-titan, sợi thủy tinh

Lắp ráp: Toàn bộ cơ giới hóa "

Phía dưới là giới thiệu chi tiết nhiều hiệu ứng sử dụng khác nhau sau đó back lại là có thể thấy một trang đầy đủ các bộ đồ Iron Man có nhiều mẫu mã và kiểu dáng khác nhau cùng nhiều chức năng nghịch thiên khác nhau.

Ấn mở trang web, Tương Sơn hiện tại xem đến các loại huyết mạch rồi lại nhìn vào dòng thời gian đếm ngược đến ngày tận thế, căng thẳng và sợ hãi cứ như thế biến mất.

Bộ đồ Iron Man, cánh bay Falcon, bộ đồ Người nhện, bộ đồ Người Dơi, nhiều thiết bị khác nhau của Người Dơi, các thiết bị trong phim hoạt hình, tất cả đều có, thậm chí cả Transformers, Tương Sơn đều thấy được.

Nhưng điều quan trọng là các mặt hàng trên trang này đều màu xám, bởi vì giá ở phía dưới khiến Tương Sơn dường như muốn mắng con mẹ nó!