Trong căn hộ nhỏ, Lộ Dao nắm lấy ngón tay của Thẩm Ti Ti, lần lượt dùng cọ tỉ mỉ vẽ họa tiết lên móng.
Thẩm Ti Ti nói buổi hẹn tối nay rất quan trọng đối với mình nên hãy làm cho cô ấy một bộ móng có họa tiết vừa độc đáo vừa đáng yêu.
Lộ Dao hiểu rõ sở thích của cô ấy vì vậy lập tức thiết kế ra một bộ có họa tiết nguyên bản, từ bên trong vươn ra một cành đào mềm mại xinh đẹp và một con mèo hoa mũm mĩm đang cong đuôi ngồi bên dưới bên dưới nhánh cây, duỗi móng vuốt muốn chạm vào nụ hoa.
Thẩm Ti Ti nghe xong ý tưởng liền thích đến mức để Lộ Dao bắt tay vào việc ngay.
Lộ Dao quen tay vẽ từng chi tiết, điểm thêm một vài bông hoa sau đó dùng mũi kim tinh tế tạo thành nhụy hoa, con mèo nhỏ tựa như cục bông, cái đuôi đung đưa cùng với bàn chân bụ bẫm toát lên dáng vẻ ngây thơ.
Cô cũng rất có am hiểu về màu sắc, đậm nhạt vừa đủ, uyển chuyển tự nhiên, không hề mang nét thô tục cứng nhắc.
Sau khi làm xong, Thẩm Ti Ti ngắm nhìn bộ móng một hồi lâu liền hài lòng gật đầu: "Kỹ thuật của em vẫn tốt như vậy, chị rất thích."
Lộ Dao vừa dọn dẹp vừa nói: "Cũng nhờ bàn tay của chị đẹp thôi ạ, vừa thon dài vừa trắng mịn."
Thành phẩm hôm nay khiến cô rất hài lòng, trong lúc đang lên ý tưởng chợt nhớ tới quán ăn vặt cạnh cửa sổ, hình ảnh cây hai bên đường dọc bờ sông nở đầy hoa làm cho cảm hứng không ngừng dâng trào.
Thẩm Ti Ti nhìn mãi không thấy chán, liền cầm điện thoại lên chụp vài tấm đến khi hài lòng mới thôi: "Khoảng thời gian này em có vẻ bận nhỉ? Sau này còn nhận khách nữa không?"
Như bị nói trúng tim đen, Lộ Dao sợ mình quá nóng vội, chỉ có thể kiềm chế lại rồi gật đầu: "Dạ, sau khi đi du lịch trở về còn khá nhiều việc, chỉ vừa mới ổn định lại, sau này em có thể nhận khách được."
Thẩm Ti Ti ngồi xuống bên cạnh Lộ Dao, giơ điện thoại lên: "Lại đây chụp một tấm để chị đăng lên vòng bạn bè, các chị em mà biết em đã trở về nhất định sẽ đến đây cho mà xem."
Trong danh sách bạn bè của Thẩm Ti Ti đều là con nhà giàu, trước kia có không ít người được Thẩm Ti Ti giới thiệu đến tìm Lộ Dao.
Chỉ là sau khi tốt nghiệp cô liền đi du lịch suốt một thời gian dài, bản thân cô cũng sắp quên mất mình còn có nghề tay trái.
Vừa đăng xong, Thẩm Ti Ti liền chuyển tiền cho Lộ Dao rồi cầm túi đứng dậy: "Đến giờ chị phải đi chiêu đào hoa rồi! Tạm biệt Dao Dao."
Lộ Dao có chút kích động khi thấy một ngàn rưỡi vừa được chuyển vào trên điện thoại.
Trong khoảng thời gian đi kiếm tiền mở cửa hàng, cô cũng sắp quên mất cảm giác "Có công mài sắt có ngày nên kim" này rồi.
Không hổ danh là lời giới thiệu của Thẩm Ti Ti, chưa tới nửa tiếng đã có hai người liên hệ với Lộ Dao, một người là khách cũ của cô, người còn lại là khách mới.
Sáng nay Lộ Dao còn phải đến cửa hàng vì vậy cô liền hẹn vị khách mới kia vào bốn giờ chiều, người còn lại là bảy giờ tối.
Đã lâu không có thu nhập, tâm trạng của Lộ Dao cũng không tệ, thấy thời gian còn sớm nên cô chuẩn bị đến cửa hàng một chuyến.
Lộ Dao cầm hai quả dứa gọt sẵn từ đường chính chậm rãi đi vào trong phố thương mại, khi cô đến cửa hàng, bên trong đã vắng khách, những người khác cũng không có ở đây, chỉ có một mình Kỳ Sâm đang ngủ bên cửa sổ.
Cô bỏ dứa vào tủ lạnh, rót một ly nước, sau đó ngồi đối diện với Kỳ Sâm.
Đợi một hồi thấy đối phương hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, Lộ Dao không nhịn được đưa tay khều cánh tay hắn ta.
Những người sống ở đây đều không có thân nhiệt, cơ thể lúc nào cũng lạnh như băng.
Kỳ Sâm mở mắt ra, đáy mắt tràn đầy hoảng sợ, sau khi nhìn rõ người trước mặt là Lộ Dao, bả vai căng cứng mới được thả lỏng: "Cô về rồi à."
Lộ Dao hỏi: "Gặp ác mộng?"
Kỳ Sâm ngồi dậy, đưa tay xoa mi tâm: "Tôi vốn định thử báo mộng về cho cha mẹ để họ giúp đỡ cô một chút."
Báo mộng…
Cái này cũng được sao?
Lộ Dao kinh ngạc: "Kết quả thì sao?"
Vẻ mặt Kỳ Sâm đầy thống khổ: "Gặp ác mộng."
"..."
"May mà có cô nếu không tôi thiếu chút nữa bị dọa chết."