Cửa hàng nhỏ đã từ từ trở nên ổn định rồi. Cô đã có thể rút ra một khoảng thời gian nhỏ để làm nghề tay trái. Vừa không tốn quá nhiều thời gian vừa bổ sung cái ví đang càng ngày càng khô đét lại vì thiếu tiền.
Lộ Dao vừa về nhà dọn dẹp một chút thì Thẩm Ti Ti đã tới. Vừa vào tới cửa, cô ấy đã ôm chầm lấy Lộ Dao: "Dao Dao, chị nhớ em lắm đó."
Trong thành phố Dao Quang có rất nhiều tiệm làm nail. Chỉ cần là có chút tiếng tăm, Thẩm Ti Ti đều đã từng làm thử rồi. Quay đầu lại, cô ấy thích nhất là phong cách của Lộ Dao.
Lộ Dao đã kéo rương dụng cụ và nguyên liệu ra, nghe xong yêu cầu của Thẩm Ti Ti rồi bắt tay vào việc ngay.
-
Trong cửa hàng nhỏ, sau khi Lộ Dao rời đi, Bạch Minh gọi ba nhân viên trong cửa hàng vào phòng bếp, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Hình như bà chủ gặp chuyện phiền phức gì đó."
Hạnh Tử gật đầu: "Tôi cũng nhận ra. Hai ngày nay cô ấy cứ không ngừng than thở."
Tiểu Gia chớp mắt: "Chuyện gì cơ?"
Bạch Minh nhíu mày: "Tôi hỏi đôi câu mà cô ấy che che giấu giấu không muốn nói. Chỉ nói đến thu nhập rồi hỏi tôi dùng hết thời gian rồi thì làm sao thôi."
Tiểu Gia khó hiểu: "Làm sao có thể hết thời gian được chứ? Cửa hàng ngày nào cũng kiếm được rất nhiều mà."
Hạnh Tử nghĩ khá xa: "Có phải cô ấy bị bệnh không?"
Tiểu Gia bỗng nhiên hoảng sợ: "Tôi không muốn bà chủ chết đâu."
Lộ Dao không có trong cửa hàng nên Kỳ Sâm rất bất an. Nhất là lúc mấy người Bạch Minh tụ lại một chỗ. Hắn ta cố gắng hết sức khiến mình không có chút cảm giác tồn tại nào. Rõ ràng hắn ta và những người này mới là đồng loại kia mà.
Có thể họ đã chết lâu quá rồi nên ngay cả suy nghĩ cũng trở nên giống quái vật. Phương hướng thảo luận càng ngày càng bay xa.
Kỳ Sâm không nhịn được mở miệng nhắc nhở: "Cô ấy không có tiền."
Ba người ngơ ngác nhìn sang. Kỳ Sâm kiên nhẫn giải thích một chút tại sao Lộ Dao lại trở nên không có tiền.
Khách đến cửa hàng nhỏ mỗi ngày rất nhiều nên đúng là phải tiêu xài không ít. Thế mà hết lần này đến lần khác lợi nhuận lại không thể đổi thành tiền được.
Kỳ Sâm cảm thấy Lộ Dao có thể chống đỡ được lâu như vậy đã là vô cùng ngoài dự đoán của mọi người rồi.
Sau khi nghe xong, trong phòng bếp rơi vào những khoảng lặng ngắn ngủi.
Bạch Minh sờ cằm trầm tư: "Hình như tôi đã từng gặp tiền tệ ở thế giới của cô ấy rồi, trong trò chơi ấy."
Thỉnh thoảng có người khiêu chiến mang tiền tiến vào trò chơi. Đối với NPC mà nói thì thứ đó không có chút tác dụng nào nên bình thường không ai để ý tới.
Hoá ra Lộ Dao cần thứ đó.
Bạch Minh bẻ ngón tay nói: "Tôi tới khu vui chơi một chuyến."
Hạnh Tử đuổi theo: "Tôi cũng đi."
Tiểu Gia kéo cô ấy lại: "Chị Hạnh Tử, hay là để em đi cho. Ở trong trò chơi em mạnh hơn chị."
Hạnh Tử hừ một tiếng rồi cười: "Chuyện này còn chưa chắc đâu."
Chẳng qua là cô ấy không thích làm dơ quần áo mà thôi.
Bảo vệ trưởng Bạch Giản đứng bên cửa sổ nhìn thấy ba người Bạch Minh đi ra khỏi cửa hàng nhỏ, đi về phía khu vui chơi, tâm trạng cực kỳ kích động, lại hơi có cảm giác tự đắc.
Đây là cảm thấy cửa hàng nhỏ nhàm chán quá nên muốn trở về khu vui chơi à?
Bạch Giản nhìn ba người kết bạn đi vào khu vui chơi rồi xoay người ngồi lại bàn làm việc, giả vờ bận rộn với công việc, chờ ba người bọn họ đi tới.
Nhưng ông ta đợi rất lâu mà mãi chẳng thấy có ai gõ cửa, bèn làm bộ xuống tầng dò xét công việc, hỏi thăm một chút mới biết được ba người cùng vào trò chơi rồi.
Bạch Giản:...
Đối với người dân ở Vùng đất của những giấc mơ thì khu vui chơi giống như internet ở thế giới thật vậy. Trừ NPC mà khu vui chơi mời ra thì những người khác cũng có thể tiến vào.
Chỉ là phải tuân theo quy tắc trong trò chơi, không có ai là ngoại lệ cả.
Ba người họ làm xong việc rồi nên qua chỗ ông ta thả lỏng sao?