Ba giờ chiều, cửa hàng nhỏ tiếp tục mở cửa buôn bán.
Chỉ là buổi chiều cửa hàng chỉ bán thức uống và trà bánh thôi. Thức uống có thể cung cấp trong thực đơn tạm thời chỉ có cà phê, nước soda dâu và sữa đá. Còn đồ ăn thì chỉ cung cấp bánh quy bơ thôi.
Ngoài dự đoán của Lộ Dao, khách tới cửa hàng vẫn không ít.
Đỗ Thần và Đỗ An ăn cơm trưa xong không đi luôn. Phòng cà phê của cửa hàng nhỏ vừa mở một cái, họ đã gọi cà phê phủ tuyết và bánh quy bơ rồi ngồi xuống góc gần cửa sổ kia ngắm cảnh.
Một lát sau, Trần Giang vội vàng chạy tới ngồi chung bàn với họ.
Bởi vì sáng nay hai anh em nhà họ Đỗ tới cùng người của viện điều dưỡng có việc cần làm, liên quan đến bệnh mất hồn nên Trần Giang không đi cùng bọn họ.
Lúc Trần Giang tới thì Đỗ Thần và Đỗ An đã uống xong một ly cà phê rồi, đang gọi thêm.
Sau khi ngồi xuống, anh ta cũng gọi luôn một ly rồi không nhịn được hỏi: "Cà phê thế nào?"
Đỗ An hơi nhíu mày: "Rất đắng."
Cậu dừng lại trong chốc lát nhìn xuống đĩa bánh quy bơ đã ăn hơn một nửa trước mặt: "Chỉ là vừa uống vừa ăn thế này rất ngon, cảm thấy hơi nghiện."
Trần Giang mong đợi: "Đắng vậy là đúng rồi!"
Mấy phút sau, ba ly cà phê được bưng lên. Trần Giang gọi một ly cà phê đá kiểu Mỹ.
Mấy cục đá trong suốt nổi lơ lửng trong ly cà phê màu nâu nhạt. Vị đắng nhẹ tan ra trong không khí, giống như đúc mùi thơm trong ký ức của anh ta.
Trần Giang lập tức nhấp một ngụm. Bởi vì có thêm đá cục nên ngụm đầu tiên không thấy đắng lắm. Sau khi nuốt xuống, vị đắng mới từ từ lan tràn ra từ dưới cuống lưỡi.
Khác hoàn toàn với mùi thơm nồng nàn kia. Vị đắng dày đặc như ngấm vào người, rất thoải mái.
Trần Giang nhắm mắt lại cúi đầu xuống, lúc mở mắt ra lại nhấp thêm một ngụm nữa, rồi lại một ngụm nữa. Anh ta hoàn toàn không dừng lại được.
Gần đây thỉnh thoảng Lý Toa Toa và Trần Mỹ Nguyệt sẽ tới rạp chiếu phim một lần. Thay vì xem phát sóng trực tiếp trò chơi, bọn họ chọn xem phát sóng trực tiếp của cửa hàng nhỏ.
Ngày hôm qua từ trong phát sóng trực tiếp, bọn họ mới biết được chuyện cửa hàng nhỏ sắp cho ra đồ uống mới là cà phê. Thế nên buổi sáng hai người chưa tới, buổi chiều lại tới thật sớm ngồi xổm trước cửa cửa hàng.
Cửa hàng vừa mở, hai người đã xông vào luôn. Sau khi chọn chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, Lý Toa Toa gọi cà phê đá kiểu Mỹ, Trần Mỹ Nguyệt muốn Latte dừa nguyên chất.
Thực đơn trong cửa hàng chỉ có hai chữ "Cà phê" mà thôi. Nếu khách hỏi tới thì có thể dùng cà phê làm trụ cột cho các loại thức uống.
Thời tiết ngoài cửa sổ quang đãng. Ngồi trong cửa hàng vừa uống cà phê vừa tám chuyện với bạn thân. Đây mới là cuộc sống nhàn hạ mà hai người muốn.
Lý Toa Toa và Trần Mỹ Nguyệt rất hưởng thụ khoảng thời gian thả lỏng này. Thật giống như muốn bù đắp lại khoảng thời gian nhàm chán trống không của mấy thập niên trước vậy.
Ba NPC nhỏ là Bào Bào, Đô Đô và Đông Đông đi ngang qua cửa cửa hàng nhỏ, chuẩn bị vào khu vui chơi làm việc.
Bào Bào phát hiện ra lúc này quán ăn nhỏ đang mở cửa, lập tức đứng khựng lại, giật dây hai người bạn kia: "Cửa hàng nhỏ có đồ ăn kìa, mọi người muốn đi xem chút không?"
Đô Đô và Đông Đông đã bị cửa hàng nhỏ chinh phục từ lâu rồi. Nghe vậy, dưới chân cả đám người lập tức chuyển hướng.
Ba người đi tay không vào cửa hàng. Lúc đi ra lại mỗi người xách trong tay một hộp đựng, bên trong chứa cà phê đá và một phần bánh quy bơ.
Bọn họ lén lén lút lút xách đồ về đến cửa khu vui chơi, che chở lẫn nhau để phòng ngừa bị bảo vệ trưởng Bạch Giản phát hiện ra.
Chẳng biết tại sao bảo vệ trưởng lại cực kỳ ghét cửa hàng nhỏ mà ai cũng thích kia.
Vừa tới phòng làm việc, ba người đã không kịp chờ mà mở túi ngoài ra. Bào Bào uống một hớp cà phê trước, sau đó mặt nhăn thành một nắm, uất ức mếu máo: "Đắng quá đi!"
Có đồng nghiệp bên cạnh thấy Bào Bào như vậy thì cũng tò mò: "Thật sự rất đắng sao?"
Bào Bào phản ứng chậm đi mấy giây, lại cúi đầu uống thêm hớp nữa rồi nhíu mày như ông cụ non, gật đầu đáp: "Thật sự rất đắng."
Mấy đồng nghiệp đã không kiềm chế được nữa, thương lượng làm sao để chạy ra ngoài mua đồ dưới mí mắt của bảo vệ trưởng.
Đắng, không ai muốn nếm cả.
Nhưng đối với người dân ở Vùng đất của những giấc mơ thì đắng cũng là một trải nghiệm mới mẻ, khiến người ta nghiện.
Kỳ Sâm đứng sau quầy pha chế điều chế cà phê và làm bánh quy bơ. Bận rộn kinh khủng. Đây hoàn toàn là loại cuộc sống mà khi còn sống hắn ta đã từng suy nghĩ và tưởng tượng ra.
Sau khi trong cửa hàng hết chỗ ngồi, không ít người chọn đóng hộp mang về. Doanh thu của thức uống và bánh ngọt buổi chiều cũng hết sức khả quan.
Tiếc rằng không phải là tiền.