Theo lý thuyết mà nói, trong tiệm dị thú bình thường, trong tình huống bình thường, thì đám dị thú phải ngoan ngoãn đứng ở một góc chờ người ta tới xăm soi, cảm thấy rất tốt lại có duyên, rồi chọn nó mới đúng.
Nhưng loại lẽ thường này thường không xài được ở Ám Nhai, trong Cửa hàng dị thú số 138 thì lại càng không xài được —— cảnh tượng hiện giờ chính là dị thú tung tăng đi dạo hết một hàng mười người, sau đó thấy tên nào lớn lên đẹp mắt liền chạy tới bên cạnh làm nũng bán manh.
Nhưng khiến mười người kia lẫn Kim Dư cảm thấy thảm thiết chính là, lúc bước vào chọn dị thú thì có mười người, nhưng bây giờ chỉ có đúng năm con dị thú đứng bên cạnh bốn người, còn chín mươi mấy con khác thì chỉ ngó qua một lần, sau đó ngáp hoặc là khinh bỉ phất đuôi rời đi.
Nhìn bộ dáng hoàn toàn không để bụng của đám dị thú, Kim Dư trừ bỏ thở dài thì vẫn là thở dài, mấy đứa này khẳng định là đã được y chìu quá mức rồi! Nếu không được y nhặt về…. Ừm, tụi nó phỏng chừng sẽ thấy người liền bỏ chạy hoặc là quay lại tấn công người ta. Nghĩ đến đây, Kim Dư lắc đầu, không nói gì thêm nữa. Đám dị thú này cũng không phải là mấy đứa mới sinh, ấu thú hoặc vừa mới trưởng thành, tụi nó đã trải qua chiến trường tranh đấu, đồng thời còn bị nhân loại thương tổn qua.
Muốn để cho đám này tìm chủ nhân thêm một lần nữa, e rằng rất phiền phức, trừ phi cơ duyên đến, nói cách khác, nếu làm không tốt còn phải nuôi bọn nó cả đời.
99% đám dị thú cự tuyệt nhận chủ, trong lòng cũng có chút bất an. Vài con dị thú có sức chiến đấu tốt đại biểu cho những con còn lại làm thành một vòng tròn lo lắng thảo luận vấn đề với Tiểu Bạch và Bánh Bao.
Chiêm chiếp...[Bọn tui không tìm được chủ mới, có gây bất tiện gì cho ông chủ không a? Tui cảm thấy ông chủ nuôi bọn tui vất vả quá.]
Ngao ô ngao ô. [Nhưng mà trên người mấy người đó không có cảm giác chân thành như ông chủ nhà tụi mình a… Ông chủ rất tốt với tui, tui không muốn rời đi a. Dù không có khế ước, nhưng chỉ cần ông chủ không đuổi tui đi, tui cũng muốn ở lại đây luôn. Cùng lắm thì… Cùng lắm thì tui nhận thêm nhiều nhiệm vụ chút. Ngày mai tui cùng với Chuột Vàng và một tên cấp D đi nhận nhiệm vụ. Bọn tui không có ăn không ở không. Ông chủ chắc không đuổi bọn tui đâu ha?]
Chi chi chi chi. [ Đúng vậy đúng vậy, nơi này tốt lắm a…. Ông chủ không ngược đãi bọn tui, còn tìm bác sĩ đến khám định kỳ cho tụi tui nữa. Chủ nhân trước của tui đều hận không thể bắt tui mỗi ngày đi kiếm tài nguyên khoáng sản cho gã, tui làm muốn chết luôn, vậy mà gã còn chửi tui ăn hết đồ ăn của gã. Ông chủ tốt lắm, tui cũng không muốn đi.]
Miêu ô ngao ngao uông uông rống thu...
Từng lời từng lời nhét đầy vào tai Tiểu Bạch và Bánh Bao, hai đứa dị thú cấp A nghe xong liền nhìn nhau, đồng thời nhịn không được mà nhếch miệng. Trong ánh mắt thấp thoáng lóe ra vẻ cao hứng lại bất đắc dĩ, tụi nó kỳ thật đã sớm liệu đến kết quả này rồi. Mặc dù con cá Kim Dư kia thỉnh thoảng động kinh đặt ra quy định huấn luyện nhiệm vụ, hoặc là đột ngột nghĩ ra chút việc bất bình thường làm chơi cho vui, nhưng y lại toàn tâm toàn ý chăm sóc cho đám tụi nó, hậu quả tạo thành nhất định sẽ khiến đám dị thủ ỷ lại không chịu rời đi. Tuy Kim Dư thường nói có nhiều chỗ cũng sẽ đối đãi với tụi nó như vậy, nhưng tinh cầu này rất lớn, người lại nhiều, tụi nó hoàn toàn không biết khi nào thì mới có thể gặp được người giống như Kim Dư.
Huống hồ, chỉ đơn giản là đối xử tốt với dị thú thì cũng chẳng nên tích sự gì. Dù sao cũng chỉ là làm một tên bảo vệ vô danh mà thôi. Cho dù tất cả dị thú có nghe theo hiệu lệnh của hắn, nhưng nếu người này không đủ trí tuệ và thực lực, vậy cũng không thể dùng được dài lâu, những gì hắn có cũng sẽ bị kẻ khác chiếm lấy, cuối cùng, tụi nó vẫn cứ trốn không thoát vận mệnh bị giết hại.
Cho nên, nói khoa trương một chút, đối với dị thú, sự tồn tại của Kim Dư là ngộ không thể cầu.
Vì thế, Tiểu Bạch và Bánh Bao bị cả đám đại biểu dồn ép đành phải nhận mệnh đi tới chỗ ông chủ nhà mình, chuẩn bị trình bày một ít tiếng lòng của bầy thú. Nhưng Tiểu Bạch còn chưa kịp nhảy lên vai Kim Dư làm nũng xem như là khúc nhạc dạo đầu, thì đã bị Kim Dư co rút khóe miệng túm gáy lôi xuống.
“Được rồi được rồi, tụi mày đừng nói, cũng đừng ra vẻ đáng thương với ông. Chuyện này là do tao suy nghĩ không chu đáo, tao không trách tụi mày.” Kim Dư nhìn mấy chục đứa đứng đối diện mình liền đỡ trán, “Nhưng tụi mày vẫn phải đối phó hết đám người đó cái đã, đừng miễn cưỡng, ngày mai tao liền dán giấy ngay cửa, mỗi ngày chỉ tiếp đãi mười người thôi. Đến lúc đó mới để cho đám kia từ từ tuyển chủ nhân. Về phần đám già tụi mày… Tao cũng không phải nuôi không nổi.”
Kim Dư nói xong, toàn bộ dị thú trong nhà đều ngao ngao rống lên. Mười khách hàng có mặt trong cửa hàng đều lộ vẻ kinh ngạc, cho tới bây giờ bọn họ chưa hề nhìn thấy có một ông chủ cửa hàng nào lại có quan hệ mật thiết với đám dị thú như thế này, giống như là một loại ràng buộc cực kỳ sâu sắc, kẻ khác khó lòng hiểu rõ cũng không thể chen chân vào. Hơn nữa, mợ nó, chưa thấy ông chủ nào không cần tiền a!! Càng chưa thấy qua chuyện dị thú không thèm chọn chủ nhân, chẳng lẽ đồ ăn ở đây ngon lắm sao?! Ông chủ đây là một đại phú hào?! Nuôi nhiều dị thú như vậy, ngẫm lại cảm thấy thật phí tiền a!
Bất quá câu tiếp theo của Kim Dư rất nhanh đã đánh bay mất lòng nghi ngờ của mọi người. Đám dị thú còn chưa hò reo xong, Kỳ Thanh Lân đứng ở bên cạnh Kim Dư bỗng nhiên nâng tay lên. Nháy mắt, không khí trong phòng tĩnh lặng đến mức cây kim có lỡ rơi trên đất cũng có thể nghe thấy rõ mồn một, ông chủ Kim được đồn là có tiền khoanh tay tạo dáng Hoàng Thế Nhân nói:
“Bất quá, tuy nói là tao nuôi, nhưng nếu tụi mày không muốn mỗi ngày phải ăn bánh mỳ thay thịt thì mau đi nhận nhiệm vụ cho ông! Ông không rảnh nuôi mấy đứa lười! Đã biết chưa hả?”
Câu trả lời của cả đám chính là đủ loại tru tréo cùng vỗ ngực lăn lộn cam đoan ‘bọn tui sẽ dùng toàn bộ kỹ thuật và thực lực ngoan ngoãn làm việc!’
Kim Dư nhìn thấy liền bật cười, lắc đầu, nói: “Quả là một đám dở hơi, được rồi được rồi. Nhưng phải nhớ rõ, dựa theo thực lực của bản thân và đồng bọn mà nhận nhiệm vụ, không làm được thì đừng có nhận bừa. Bị thương rồi thì cho dù có phải vứt nhiệm vụ đi cũng không sao, tiền bồi thường không cần lo lắng. Ừm, đám già và đám trẻ không cần phải đi, ở nhà giữ nhà với chăm tập luyện đi, tao nuôi cho.”
Sau khi đám dị thú vui vẻ rời đi, năm đứa dị thú vốn có hảo cảm với mấy người thì xoát một cái đã chạy mất ba đứa. Tụi nó cảm thấy thực lực của bản thân không mạnh lại không có gì đặc biệt tinh thông, ở lại chỉ sợ gia tăng thêm gánh nặng cho Kim Dư mà thôi. Nhưng nếu ông chủ đã không để ý, chỉ cần làm việc thì có thể ở lại, dù tụi nó không được ăn ngon, cũng muốn ở lại!
Cho nên, mười người được vào, cũng chỉ có mỗi mỹ nhân mặc sườn xám và một tên đại hán râu quai nón là có dị thú kề bên.
"..."
"... ..."
Kim Dư đứng đối diện mười người kia, vội ho một tiếng rồi nói: “Cái kia, tôi nghĩ tôi cần phải giải thích một chút. Dị thú nhà tôi đã từng bị vứt bỏ, bị ngược đãi, cho nên, giờ tìm chủ nhân sẽ có chút cẩn thận.”
Trong mười người, trừ bỏ có hai ba người cảm thấy mất hứng, những người khác đều thấu hiểu gật đầu. Ngược lại, có một thiếu niên ước chừng mười ba tuổi bỗng bước lên phía trước, nói: “Tôi biết tụi nó rất đề phòng, nhưng tôi vừa mới nhìn trúng một con khiêu đại thử cấp B, nó giờ còn chưa trưởng thành, tôi có thể thường xuyên tới thăm nó xây dựng tình cảm được không?”
Kim Dư nghe vậy liền nhướn mày, thằng nhóc này rất là chấp nhất.
“Bởi vì đã mười năm nay tôi không tìm được dị thú có thể cảm ứng được dị năng của tôi. Cha mẹ cũng đã tìm rất nhiều mối quan hệ, thậm chí ngay cả dị thú trong quân khu cũng đã mang tôi đến xem, nhưng đều không có cảm ứng. Nhưng tới lúc gặp con khiêu đại thử đó, tôi liền cảm ứng được nó. Hơn nữa, tôi khẳng định nó cũng cảm ứng được tôi, chẳng qua, bản tính cảnh giác của nó quá nặng.”
“Tên của cậu?” Kim Dư tùy tay cầm lấy ly rượu trái cây trên bàn, nói. Thằng nhóc kia là loại người rất có khuôn mẫu.
"Triệu Vân[59]."
Phốc!
“Khụ khụ….Hay, tên rất hay! Cậu chờ chút a! Khiêu Khiêu? Khiêu Khiêu?! Lại đây với ông, ông chủ có chuyện muốn hỏi!”
Kim Dư tùy tay túm lấy Tiểu Bạch, dùng lông nó lau miệng và nước dính trên người, khiến Tiểu Bạch thiếu chút nữa đã nhịn không nổi phải đi cào người. Lau xong thì con khiêu đại thử tên Khiêu Khiêu cũng đã từ trong sân nhảy tới trước mặt Kim Dư, thuận tiện còn đạp lủng hai lỗ trên nền đất.
...
“Tao không phải đã nói với mày mấy lần rồi sao, không cần dùng sức đạp lủng nền nhà?!” Kim Dư đen mặt.
Khiêu Khiêu cúi đầu, dùng móng vuốt che mắt, sau đó ngang một tiếng.
[Ông chủ, ông kiu con, con kích động!]
Vì thế, Kim Dư hữu khí vô lực đem cằm đặt lên vai Kỳ Thanh Lân. “Được rồi, tao hỏi mày, thằng nhóc kia mày có ý kiến gì không?”
Kim Dư chỉ vào Triệu Vân nói.
Ngang. [Không có ý kiến gì, chỉ là một thằng nhóc lộ mông mà thôi.]
“Biến! Mày cũng có lớn đâu!” Kim Dư vứt qua cái tát. Nhìn ánh mắt và khí thế của thằng nhóc Triệu Vân kia, lại nhìn nhìn bộ dáng ngu ngốc của Khiêu Khiêu, cuối cùng đỡ trán, y cảm thấy cái tên ngu này cuối cùng cũng sẽ bị Triệu Vân thu vào tay thôi.
“Được rồi được rồi. Đi qua một bên đi.” Kim Dư phất tay, sau đó nhìn Triệu Vân: “Cậu có thể tới thăm nó. Nhưng không thể dùng sức mạnh cưỡng ép. Nếu nó nguyện ý đi theo cậu, chúng ta sẽ lập tức ký hợp đồng. Ừm, Khiêu Khiêu nói cậu là một thằng nhóc lộ mông, cậu có thể cùng nó thảo luận nghiên cứu một chút.”
Vì thế, Triệu Vân nháy mắt lộ ra thần sắc nhất định phải được, sau đó nhếch miệng một cái, trực tiếp lao ra khỏi cửa hàng, rượt theo Khiêu Khiêu.
Dám nói thiếu gia là thằng nhóc lộ mông?! Thiếu gia tuyệt đối phải thu phục được mi!!
Chờ thiếu gia Triệu Vân và quản gia chạy khắp viện tìm Khiêu Khiêu tranh cãi ai mới là thằng nhóc lộ mông, sắc mặt của chín người còn lại so với trước thì xinh lên không ít, thậm chí còn mang theo vẻ vui mừng.
“ Ha hả, ông chủ Kim, tui là một người thô lỗ, nên cũng không nhiều lời. Thấy thiếu gia Triệu gia mười năm cũng chưa tìm được dị thú kia, tui liền tin cửa hàng của cậu rất có thực lực! Thiệt ra thì trước giờ tui luôn gặp khó khăn trong việc tìm dị thú, chỉ toàn là dị thú dưới cấp D, cho nên tui rất không cam lòng. Giờ xem ra, dị năng của tui cũng chỉ có như vậy mà thôi, ngay từ đầu thằng nhóc này đã đứng ở cạnh tui rồi, tuy nó chỉ là cấp E, nhưng tui chấp nhận cùng nó trở về tiếp tục sự nghiệp bánh ngọt!”
Phốc ——! !
Kim Dư mặt không đổi sắc nắm lấy áo Kỳ Thanh Lân lau miệng, y còn tưởng người này chuyên đi mổ heo chứ.
Nhìn qua điềm điềm thú, mỉm cười: “Mày đi theo hắn?”
Thằng nhóc kia gật gật đầu, sau đó từ trong lòng ngực lấy ra một cục kẹo nhỏ ánh vàng rực rỡ, nhảy lên vai Kim Dư. Lúc cục kẹo vàng nhỏ này xuất hiện, chín người trong phòng nháy mắt đã lộ ra vẻ khiếp sợ đến cực điểm!!