Ông chủ Kim lại hé cửa nhìn đám người đang chen chúc bên ngoài, thiếu chút nữa đầu cũng bị đè cho dẹp lép, mặt trắng bệch lập tức sập cửa lại. Tốc độ kia quả thực có thể so với tốc độ chạy lánh nạn được rồi.
Ông chủ Kim dùng gương mặt đầy vẻ thống khổ lẫn hối hận nhìn đám dị thú bộ dạng cũng ủ rũ y chang mình, cảm thấy bản thân đúng là tự chuốc lấy khổ mà. Cậu nói xem, cậu không thiếu tiền, cũng chẳng để ý tới danh tiếng, mắc mớ gì phải chạy đi làm quảng cáo a?
Ông chủ Kim nghĩ xong, liền bụm mặt tuyệt đối không thừa nhận lúc trước là vì muốn làm bẽ mặt địch nhân, muốn Ti Ương đại lão đâm đầu vào rắc rối cho nên mới bảo Tiểu Bạch đi tìm cái bảng hiệu. Nhưng y thật không nghĩ tới Tiểu Bạch lại tìm được một cái bảng hiệu mang đầy sức tưởng tượng đến như vậy, Tiểu Bảo lại còn tặng kèm thêm một nụ hôn gió lẳng – lơ……
“Tự tạo nghiệt, không thể sống!”
Kim Dư oán hận nói, quay đầu nhìn boss trấn tiệm nhà mình.
Ai kia nhìn thấy Kim Dư xoay người ngẩng đầu, dùng ánh mắt ra vẻ còn đứng đó làm gì mà nhìn hắn, ánh mắt lập tức tối sầm lại, phun một câu liền bước tới cửa.
“Em làm bậy, anh tới chống.”
Kim Dư sửng sốt, quăng cho cái xem thường, nhưng khóe miệng lại mang theo một tia cười đắc ý. Nhìn thấy bộ dạng này của ông chủ, đám dị thú xung quanh đồng loạt quay đầu che mặt, Bánh Bao thì chôn thẳng cả cái đầu bự xuống bụng. Ông chủ ơi, hôm qua ông còn ông ổng chửi người ta khốn khiếp, mới vừa rồi cũng trưng ra cái mặt tôi khẳng định sẽ không tha thứ cho anh! Như thế nào boss phúc hắc vừa mới nói có một câu, cả người liền mềm nhũn ra thế kia!! Đừng có dọa người như thế được không?!
Lúc này, Đại Bạch ngậm cái bánh bao tôm hôm qua vừa mua xong liền đem giấu thả ngay cạnh chân Bánh Bao, sau đó thành thật canh giữ ở bên cạnh. Bánh Bao vừa thấy Đại Bạch thì liền bốc hỏa, nhưng khi vừa định xoay đít đi thì lại thấy bên chân có bánh bao tôm, mặt co rút, rầm rầm rì rì nằm úp sấp xuống, gặm bánh bao.
Tiểu Bạch, Tiểu Tuyết và Tiểu Bảo thấy thế lập tức quay đầu cười nhạo, chú em cũng đâu có hơn được ông chủ là bao!
Bên này đám dị thú đang cùng ông chủ nhà mình ghé sát cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, bên kia Kỳ boss đã thong dong điềm tĩnh mở cửa.
Nháy mắt, âm thanh khắc khẩu cãi vã đồng thời vang lên, chấn động đến mức không thể không bịt lỗ tai lại. Nhưng đối với khả năng phòng ngự của kỳ lân siêu cấp S nào đó mà nói, vẫn còn chưa bị đả kích bằng cái liếc mắt khiển trách của bà xã nhà hắn.
"Hết thảy, câm miệng."
Giọng nói không lớn không nhỏ, theo lý thì sẽ bị đám tạp âm ồn ào kia dìm xuống đáy, nhưng cố tình lại giống như ma âm nháy mắt đánh thẳng vào mấy trăm người không ngừng tru loạn, thậm chí trực chỉ truyền qua màng nhĩ thẳng đến não bộ, toàn thể phát lạnh, lập tức im phăng phắc.
Ông chủ Kim và đám dị thú chồm tới cửa sổ nhìn, cũng nhịn không được giơ ngón cái lên, GJ! Boss quả nhiên là dùng để trấn bãi!!
Ngay lúc Kỳ boss trấn trụ được đám người, ông chủ Kim tận dụng thời cơ chạy tới trước cửa, ho nhẹ một cái: “Gì gì đó! Các vị không phải là tới tìm dị thú sao? Vậy làm ơn nhìn hợp đồng nhận nuôi dị thú của chúng tôi trước đã. Hiện giờ tôi có chuyện quan trọng phải thông báo với mọi người, tuy trong tiệm của tôi có rất nhiều chủng loại dị thú, nhưng đa phần dị thú của bổn tiệm có tính cảnh giác rất cao. Nếu các vị đã không thể tuân thủ được những điều trên hợp đồng đặt ra, vậy tôi có thể cam đoan, các vị tuyệt đối không thể tìm được dị thú như ý nguyện tại bổn tiệm. Dị thú của cửa hàng tôi khác với những khu chăn nuôi khác, các vị lựa chọn dị thú, dị thú của bổn tiệm đồng thời cũng sẽ lựa chọn các vị. Nếu chỉ có một bên nhất sương tình nguyện, tôi sẽ không đồng ý bán.”
“Được rồi, nếu cảm thấy có thể tiếp thu, xin mời sắp xếp đội hình đến xem đi. Mỗi lần mười người, đến tám giờ tối. Nếu đến tám giờ vẫn còn có quá nhiều người, sẽ phát số thứ tự, hẹn ngày mai lại đến.”
Kim Dư nói cả một đoạn dài, khiến mọi người vừa mới bị boss làm cho hoảng sợ ngược lại có chút mụ mẫm, lắc lắc đầu cảm thấy ông chủ lẫn cửa tiệm số 138 này sao lại kỳ quái đến vậy, người ta thì ước toàn bộ dị thú đều được bán ra, đây thì lại khen ngược, còn gây khó dễ?
Ngay lúc mọi người vừa nghĩ như vậy, đột nhiên có một giọng nữ bên trong đám người vang lên:
“Hắc thúc! Thúc lui xuống đi! Ta muốn vào!”
Mọi người nhìn theo thanh âm, chỉ thấy một mỹ nữ tóc dài đen nhánh mặt một sườn xám đỏ rực thêu hoa văn phượng hoàng, cực có khí tràng đứng đằng sau người đàn ông trung niên, trong mắt còn mang theo vẻ cực kỳ hứng thú lẫn khiêu chiến.
Ngự tỷ[58] a! Kim Dư nhìn mỹ nữ, thiếu chút nữa đã nhịn không được huýt sáo. Cô nàng này, vô luận là từ khí thế diện mạo hay ngực, đều toát ra hàng chữ ngự tỷ siêu cấp a, ờ, ngoại trừ cái việc chắc là nhỏ hơn y hai ba tuổi gì đó
“Tiểu thư! Người tự mình chọn? Này, này….” Người trung niên được gọi là Hắc thúc có chút kinh ngạc lại khó xử, lão gia và phu nhân đều coi vị Đại tiểu thư này là cục cưng cục vàng của bọn họ đó.
Mỹ nữ mặc sườn xám thêu phượng hoàng kia nghe vậy mỉm cười: “Đây là quy củ, mà ta lại là người đến đây tìm dị thú, dĩ nhiên phải tuân theo luật lệ ở đây!”
Nghe xong, ông chủ Kim lập tức nảy sinh hảo cảm với mỹ nữ xinh đẹp cổ điển lại có khí phách kia. Người này chẳng những xinh đẹp, mẹ nó còn đặc biệt biết phải trái a! Đáng kết giao đáng kết giao.
Vì thế, Kim Dư mỉm cười, khẽ cúi người với mỹ nhân mặc sườn xám: “Tiểu thư đã cho Kim mỗ mặt mũi như thế, Kim mỗ cam đoan, cho dù hôm nay cô không tìm được dị thú thích hợp, chỉ cần cô viết ra yêu cầu của mình, nếu có dị thú thích hợp, tôi sẽ lập tức liên lạc lại.”
Ngự tỷ kia nghe vậy cũng rất vui vẻ mỉm cười, chỉ còn kém việc dùng roi da nâng cái cằm nhỏ khen 'nhóc con nói rất tốt' nữa thôi, gật đầu: “Đủ sảng khoái. Đi, nhìn thú!”
Sau đó trực tiếp nhấc chân bước vào cửa hàng số 138, lộ ra cái đùi tuyết trắng mê người…. Ai nhìn cũng phải nuốt nước bọt.
“Ha hả, nếu vị mỹ nữ kia đã vào, vậy, mọi người có thể xem qua bản hợp đồng nhận nuôi dị thú trước, làm ơn xếp hàng bước vào hoặc là chờ đi.” Nói xong, Kim Dư búng tay một cái, mấy đứa dị thú phụ trợ đã hoặc chưa thành niên liền hợp lực kéo màn hình bự đang hiện lên dòng chữ màu đen ‘Hợp đồng nhận nuôi dị thú’ ra đằng trước.
“A, tôi phải báo với các vị trước một tiếng. Nếu, tôi nói là nếu, các vị đã xem xong hợp đồng nhận nuôi và chấp nhận các điều khoản trên, nhưng sau khi đem dị thú về lại thương tổn, ngược đãi hoặc vứt bỏ chúng nó, đến lúc đó, cảm phiền chuẩn bị tinh thần để cho đám dị thú chém giết đi.” Kim Dư mỉm cười. “Về điểm này, tôi tuyệt đối sẽ không nói giỡn.”
Nháy mắt, mấy trăm người đến nhận nuôi dị thú liền cảm thấy có chút lạnh. Ông chủ Kim kia, mặc dù đang cười, nhưng nụ cười này…. Thật là đáng sợ.
Sau khi đã ổn định mọi thứ, gần trăm con dị thú, một nửa trong tiệm một nửa ngoài sân, cùng đám người mắt to trừng mắt nhỏ, cùng nhau xem có vừa lòng nhau hay không. Đám người còn lại chưa được vào cổng thì chỉ có thể bảo thuộc hạ dọn ghế che dù tránh nắng ngồi tạm ngoài đường. Có vài người thấy chưa tới lượt mình liền lắc lư đi tham quan một vòng Ám Nhai, nhìn thấy thiết kế ngu xuẩn của mấy công trình công cộng thì câm nín nói không nên lời.
Ông chủ Kim và vài người hàng xóm bên cạnh rốt cục cũng đã bình tĩnh lại, mẹ nó nếu còn tiếp tục ồn như vậy, bọn họ sẵn sàng cầm dao tới chém! Đồng thời có không ít đại lão đang ngồi chơi mạt chược trong nhà nghe thấy tin liền mắng thầm, cái con cá voi thời tiền sử kia không thể yên tĩnh một chút được sao! Phô trương! Mỗi ngày cứ làm ầm ĩ hết cả con phố là muốn cái gì hả!
Tuy nhiên, ước chừng cách đó một cây số, trong căn nhà da thú của Lý Khiếu, Lý Khiếu và Cam Lượng còn có Tiểu Lục và Đại Vĩ Ba Lang thì mặt mày hớn hở cảm thán. Một đêm thành danh quả là không giống trước a không giống, trước kia một ngày cố lắm chỉ được có mười, giờ thì có tới bốn, năm trăm người a, đúng không? Chậc chậc, thằng nhóc Kim này quả là…. Nhưng mà.
“Có đi nói cho Kim Tử biết, chúng ta ở bên ngoài lại tìm được một xe dị thú thương tàn không a?” Cam Lượng có chút lo lắng. Y cảm thấy, nếu còn đem tới nữa, nhà của Kim Dư sẽ nổ banh ra mất.
Lý Khiếu hung hăng cho cái xem thường: “Cậu nói đi! Còn không phải đều tại cậu sao?! Tự dưng đòi làm nhiệm vụ di tích cổ gì đó! Cái đệt! Di tích cổ thì cũng được đi, nhưng cái này là di tích cổ của dị thú!! Mẹ nó tỷ lệ hai con cấp A ba con cấp B! Năm con thì hết bốn đứa trọng thương, đứa còn lại bị thương nhẹ, lại vì không muốn phá hư di tích cổ, tôi không thể ra tay mạnh bạo. Nói với Kim Tử? Tôi cá y sẽ sai Đại Bạch cắn nát mông cậu cho coi!”
Cam Lượng nghe vậy cười gượng hai tiếng, nói với Lý Khiếu: “Khiếu Khiếu a…. Cậu xem, nhiệm vụ di tích cổ kia là cấp A đó. Chúng ta đã mất khí lực lớn mới tìm được, cũng không thể bỏ giữa chừng mà phải không? Huống hồ hiện giờ, cửa hàng của Kim lão đệ có không ít khách hàng, khẳng định sẽ có không ít dị thú được nhận nuôi, vậy thì, y hẳn sẽ giúp thôi.”
“Giúp cái đầu cậu!” Lý Khiếu bĩu môi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được thở dài, kỳ thật trong lòng hắn cũng hiểu đây là loại chuyện nhất tiễn song điêu, vấn đề chính là, Kim lão đệ có chỗ nào đủ lớn để chứa dị thú bị thương này hay không….. Bên trong di tích cổ kia, có gần năm trăm con dị thú, gần như đã trở thành khu chăn nuôi nhỏ luôn rồi.
“Quên đi, chúng ta tới hỏi trước, nếu thật sự không được, thì tìm cách khác.” Sắc mặt Lý Khiếu có chút u ám. Nếu Kim Dư không thể tiếp nhận nổi đám dị thú thương tàn này, cho dù bọn họ có hủy nhiệm vụ, cũng sẽ có người không chút do dự đăng báo tiếp, lúc đó, chỉ sợ năm trăm con dị thú thương tàn sẽ tàn đời tại đây, hoặc là, toàn bộ sẽ sung vào Sở thực nghiệm.
Nhìn sắc mặt của Lý Khiếu, Cam Lượng vỗ vai hắn: “Khiếu Khiếu, tin tưởng tôi, thằng nhóc Kim kia khẳng định sẽ đồng ý. Cho dù chỗ y không đủ để chứa, y cũng sẽ không trơ mắt nhìn đám dị thú kia bị người ta giết hoặc biến thành chuột bạch đâu. Huống chi còn có cái tên phúc hắc Kỳ Thanh Lân mà, tên kia tuyệt đối sẽ có chỗ!”
Vì thế, Lý Khiếu gật đầu, nhìn theo hướng cửa tiệm của Kim Dư. Lúc này, tình huống trong cửa hàng, lại làm cho ông chủ Kim không ngừng co rút khóe miệng.