Chương 4: Hiểu lầm.

Khi dàn proxy và Eyeless Jack đi ăn sáng. Tôi lên phòng của mình và tự hỏi: "Mình không cần phải dọn phòng từng người phải không? Phòng ai người nấy quản! Chắc là vậy!". Tôi vừa đi vừa suy nghĩ thì một cánh cửa đập thẳng vào mặt tôi. Choáng váng tôi khuỵ xuống, ôm mặt chịu đau. Lúc cơn đau đã dịu đi phần nào tôi thấy Jeff đang đứng đó và nói:

-Có sao không!?

-Bể mặt tiền thôi chứ chẳng sao đâu! Đề nghị mai mốt mở cửa nhẹ nhàng tý!_Tôi trả lời.

-Hở!? Tôi đâu hỏi cô! Tôi hỏi cái cửa dễ thương của tôi mà!_Jeff vặn lại tôi.

-Ờ! Tôi trả lời dùm cái cửa mà!_Tôi bẻ ngược lại câu của Jeff và đứng dậy phủi quần áo.

Nhưng xui sao, có vẻ như tôi bị vấp phải cái gì đó và té đập mặt thêm lần nữa. Mọi người hẳn ai cũng biết về phản xạ tự nhiên rồi nhỉ! Phản xạ tự nhiên của một người khi bị té là quơ tay quơ chân bám víu đại một cái gì đó để khỏi bị té. Nếu vật thể đó trụ được, ta sẽ không bị té. Còn nếu không, chắc chắn cả vật thể đó và ta đều bị ngã. Tôi cũng vậy, phản xạ đầu tiên của tôi là túm cái cửa nhưng trượt tay nên túm nhầm sang chủ nhân của nó, Jeff. Quá bất ngờ nên Jeff không trụ vững và cả hai làm ra một tiếng "RẦM".

Jeff nằm ngửa, tôi nằm sấp trên người cậu ta. "Lạy hồn! Chưa bị dập mặt lần nữa!" tôi nghĩ thầm, mặc cho Jeff đang nhăn nhó vì đau và nặng. Tôi định đứng dậy thì một bạn gái tóc đen buộc cao nhuộm line hồng một bên, mặc chiếc áo hoodie màu tím mang vớ sọc đỏ đen nhìn về phía chúng tôi.

Cách cô ta nhìn khiến tôi thấy ớn lạnh xương sống. Môi cô ta đang mím chặt lại, có cảm giác như cô ta đang lấy hơi để hét lên và tôi đã đúng. Cô ta hét lên lao về phía tôi, dĩ nhiên trên tay cầm một con dao bếp:

-OHH SHT!! FCK YOU B*TCH!! JEFF LÀ CỦA TAOOOOO!!

-Á đù..._Jeff nhìn thấy cô ta lao tới tái mặt đi.

"KỊT" con dao hiện giờ đang dừng lại trước mặt tôi, cách vài centimet nữa là mũi dao sẽ chạm tới da thịt tôi. Nhưng nó đã dừng lại. Cô gái đang phẫn nộ trước mặt tôi vẫn đang cố đẩy con dao vào mặt tôi nhưng không thể. Điều đó là việc hiển nhiên với tôi vì chính tôi đã làm nó dừng lại.

-Cô nắm chặt thật!_Tôi khẽ nói.

-MÀY ĐÃ LÀM CÁI QUÁI GÌ!!???_Cô gái đó hét lên thật hung bạo.

-Phòng vệ chính đáng!_Tôi trả lời.

-CÁI....!! MÀY CÓ SIÊU NĂNG!!?_Cô gái đó tiếp tục hét!

-Ừ thì có!! Đừng có hét nữa!!_Tôi nạt lại.

Lúc đó cô ta mới im lặng. Cô ta thả tay ra khỏi con dao. Con dao không rớt xuống, nó vẫn cứ đứng yên trên không khí. Cũng lúc đó, Jeff mới lên tiếng:

-Vậy siêu năng của cô là điều khiển đồ vật!?

-Gần như là vậy!_Tôi đáp.

Thật ra năng lực của tôi là từ trường, tôi cũng chỉ có thể điều khiển các kim loại hoặc hợp kim chứ như vũ khí mà bằng gỗ hay nhựa là bó tay. Ngoài ra tôi còn có thể xác định được vị trí của mọi người nếu họ có mang bất kì kim loại nào trên người. Nhưng dại gì mà nói ra những sự thật đó. Tôi đang sống chung với những kẻ SÁT NHÂN, nói ra cho nắm thóp rồi bị giết à. Em đây chớ ngu.

Mà có vẻ như mọi người tụ tập khá đông đủ rồi, tại cô ta hét lớn quá mà. Hiện giờ tôi đang bị bao quanh bởi các con mắt đầy sự tò mò của đại gia đình Creepypasta.....không biết nên nói rằng tôi may mắn hay xui xẻo nữa.