Chương 30: Điện thoại

- Hừm...Công nhận 2 người giống nhau thật!_Clockwork nói.

- Hm?? Cậu vừa nói gì sao??_ Tôi thắc mắc.

- Cậu ấy!! Cậu với Dina rất giống nhau!! Nhất là khuôn mặt!_Clockwork đáp.

- Thảo nào mà Helen lại đối xử với cậu rất tốt ~ _ Clockwork bĩu môi.

"Tốt!?? À ừ thì cũng tốt...chỉ có điều cho ăn bơ ngập mặt thôi.." tôi thầm nghĩ.

- Mà cậu có nghe bất cứ câu nói gì lạ không?_ Clockwork đảo mắt nhìn sang tôi, điều đó làm tôi rợn tóc gáy.

- Câu nói..kì lạ...?_ Tôi vờ hỏi dù lòng đang nhớ đến câu " tìm thấy rồi" của Toby.

Clockwork vẫn nhìn tôi với đôi mắt lạnh tanh không chút tình cảm, cô bất giác nhoẻn cười. Cách cô cười làm tôi cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra. Cô bỏ đi.

Tôi im lặng không nói gì chỉ đợi đến khi tiếng cười cô xa dần và lặng đi. Lúc đó tôi mới có cảm giác an toàn cho bản thân mình. Có cái gì đó đang dần thay đổi trong khu mansion này. Có phải tại lũ Owner mà Ben từng nhắc đến? Tôi không biết và càng không muốn biết.

- Owner..là gì?_ Miệng tôi bật ra câu hỏi đến chính bản thân tôi cũng không hiểu tại sao.

Mà đúng thật, Owner là gì?? Tôi trầm mắc suy nghĩ một hồi lâu, tôi quyết định đi hỏi người đã nhồi cái chữ "Owner" vào đầu tôi_Ben Drowned. Mà thằng nhóc ấy bây giờ đang ở đâu được nhỉ? Trong phòng cày game rồi chăng...nếu vậy thì tôi không muốn gặp cậu ta ngay lúc đó chút nào. Ben là một cậu bé dễ thương nhưng cậu chẳng dễ thương chút nào khi đang chơi game cả. Ngay cả Toby_người chơi dại nhất khu biệt thự này cũng phải dè chừng khi Ben đang luyện game. Có lẽ tôi sẽ hỏi sau vậy, vì đảm bảo an toàn cho tính mạng của tôi.

Tôi lặng lẽ về căn phòng của mình. Cánh cửa nặng nề mở ra, một chiếc điên thoại lạ an vị trên sàn nhà. Tôi hiếu kì lại gần, cầm chiếc điện thoại ấy lên. Một chiếc điện thoại cũ kĩ, vỏ ngoài có một chút máu nhiễu xuống. Cái màn hình nứt nẻ bỗng phát sáng và phát ra tiếng rè rè khó chịu.

- Ngươi đây rồi.._Giọng nói the thé ré lên từ chiếc điện thoại.

Tôi nhìn chiếc điện thoại, câm lặng vài giây. Giọng nói lại tiếp tục nói:

- Ngươi có muốn chơi một trò chơi...?

Tôi dùng từ trường phá vỡ cấu trúc của chiếc điện thoại nhưng giọng nói vẫn cứ tiếp tục cất lên.

- Ngươi không thể... ngươi chỉ là một con đ* yếu ớt... ngươi tìm được những kẻ bảo vệ mình??? Nhưng...sẽ được bao lâu..._ Giọng nói quái đản cười ré lên làm bể tất cả các gương trong phòng.

Giọng nói chợt tắt và chiếc điện thoại cũng tan biến thành một vũng máu.