Chương 39
Chúng Sinh Viện
Thuyền xương lướt qua biển mây mênh mông, càng lúc càng nhanh, đỉnh núi hai bên nhanh biến mất, đồng thời thuyền xương bị mặt trời lặn ở phía Tây ném ra xa.
Bên dưới biển mây là vực thẳm, Tần Lãng và Bạch Ngọc Cung đang ngồi trong thuyền xương, sợ rằng chỉ cần một chút bất cẩn sẽ rơi xuống vực sâu không thể chối cãi này, tốc độ bay của thuyền xương đã tăng lên đến mức cao nhất.
Hoa Vân Lâu vẫn đứng thẳng ở phía trước thuyền xương, đối mặt với mây và sương mù, thân hình bất động, y phục bị gió thổi ngược, giống một lá cờ tung bay cắm trên thuyền xương.
Thuyền xương lao ra khỏi biển mây, lúc rời biển mây, trời bỗng tối sầm, chung quanh im lặng, gió chợt ngừng, màn đêm buông xuống không báo trước, trời đầy sao, trăng tròn treo trên bầu trời đêm đen như nhung, thỉnh thoảng một ngôi sao băng với cái đuôi màu đỏ lướt qua, như thể đột nhiên bước vào một thế giới khác.
Tần Lãng và Bạch Ngọc Cung đồng thời ngẩng đầu nhìn cảnh đêm đẹp hiếm có trên đời.
Ngó xuống thấy phía dưới hiện ra những gian nhà, bậc thềm màu trắng ngọc ẩn hiện giữa những tán cây cổ thụ và những phiến đá uốn lượn lên trên, giống rồng trắng lượn quanh những ngọn núi.
Đến đỉnh Cửu U, thuyền xương bắt đầu hạ xuống, ánh mắt Tần Lãng lại theo từng bậc thang màu trắng ngọc hướng lên trên, đỉnh núi ẩn hiện trong mây, độ cao hiện tại của họ chỉ là lưng chừng núi, dù thị lực mạnh cỡ nào cũng không thể thấy đỉnh núi.
Một nam tử mặt đen mặc áo choàng màu xanh đợi sẵn ở đó, gã chắp tay cúi chào và nói: “Thất sư thúc!” Đôi mắt cụp xuống và tỏ ra kính trọng. Gã là Phan Ngọc Kỳ, một đệ tử của Cửu U Tông, đứng thứ 29 thuộc hàng đệ tử đời thứ ba, tuy tu vi không có gì nổi bật, nhưng khôn ngoan khéo léo, tính tình chu đáo, tỉ mỉ. Nhận tín nhiệm của Nhạc Dương Thiên, gã phụ trách quản lý Chúng Sinh Viện.
Tên Chúng Sinh Viện là lấy ý nghĩa bình đẳng muôn loài, hầu hết người ở lại đây đều không phải đệ tử Cửu U Tông, tùy theo danh tiếng Cửu U Tông, ngày càng có nhiều người đến bái sư.
Sáu mươi năm trước, Cửu U Tông thay đổi thành ba năm tuyển chọn đệ tử một lần. Dù vậy vẫn không thể ngăn cản quyết tâm của những người cầu sư vấn đạo, không ngừng tới đây, nhiều kẻ trong số họ thà ở trên núi chớ không đi, xây nhà như tổ trong núi Trường Tê, cố gắng cảm động tông chủ bằng sự thành tín của mình, ngày càng nhiều người đến, điều này đương nhiên kéo theo những điều phức tạp, nơi thần tiên tốt đẹp bị đám cầu đạo không ngừng quấy nhiễu thanh tĩnh.
Cửu U Tông Chủ Nhạc Dương Thiên thấy hỗn loạn như vậy và nghĩ đến một thỏa hiệp, ông xây Chúng Sinh Viện ở lưng chừng núi dành cho những ai có thể vượt qua vòng sơ tuyển cầu đạo. Họ có thể chọn ở trong viện và tự do luyện tập, người không đủ kiên trì có thể bỏ đi bất cứ lúc nào.
Đương nhiên không phải ở miễn phí, người sống trong viện phải trả tiền thuê hàng ngày, nếu ở đây một ngày phải tuân thủ nội quy tông môn, ngoài tu luyện còn có thể giúp Cửu U Tông làm việc để đổi lấy phần thưởng. Nếu vi phạm nội quy và mắc lỗi sẽ bị đuổi khỏi viện, trục xuất ra Cửu U Tông, mãi mãi không được vào nữa.
Một số người cũng được cử ra để quét dọn sạch sẽ đỉnh Cửu U, thanh lý đám sống tùy tiện xây tổ trên núi.
Dù biện pháp này bị nghi ngờ là tạo ra lợi nhuận, nhưng quả thực thu được kết quả tốt, đỉnh Cửu U nhanh khôi phục lại trong sạch như xưa, nhưng số lượng người đến vấn đạo vẫn không hề giảm, tăng theo từng năm, chỉ là hiện tại thống nhất họ sống trong Chúng Sinh Viện, nên quy mô sân ngày càng lớn.
Cuối năm nay, khi tông môn mở lại và tuyển chọn đệ tử, ngày càng nhiều người tìm đến chọn thuê ở viện.
Hoa Vân Lâu yêu cầu Phan Ngọc Kỳ đưa Tần Lãng đi an cư tạm thời, quy tắc của Cửu U Tông cực kỳ nghiêm ngặt, đệ tử chưa chính thức vào Cửu U Tông không đủ tư cách đặt chân lên thềm Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc Cung còn muốn chiến đấu với lý trí, sắc mặt Hoa Vân Lâu chìm xuống: "Tông môn không phải là chỗ ngỗ ngược của ngươi. Qua khỏi đây đã là mở lưới hở rồi, nếu phải đưa hắn đến Thông Thiên Các, e rằng hắn chưa tới nơi đã bị thiên lôi oanh đỉnh, tan thây nát cốt, thể xác và tinh thần đều bị diệt."
Nó thực sự không phải đe dọa, Hoa Vân Lâu chưa bao giờ nói dối, càng không cần phải hù dọa vãn bối.
Bạch Ngọc Cung nhìn Tần Lãng, đích thân hứa với Tần Lãng giúp hắn lấy lại nhị hồn lưỡng phách, ả đã hứa nên thực hiện, hơn nữa không có Tần Lãng trên đường này, ả sẽ không thể tới được Cửu U Tông.
Bây giờ Tần Lãng bị đối xử tồi tệ, không phải là dỡ cối xay giết lừa[1] hay sao, trong lòng ả thật sự không nỡ, ngay cả chính ả cũng không đoán ra được tại sao lại có tình cảm sâu đậm với một bộ xương?
Tần Lãng rất bình tĩnh, đối với hắn mà nói, vận mệnh hắn từ khi bước vào thế giới này hoàn toàn viết lại, một đường tới thẳng đây, coi như trải qua bao sóng gió, lặng lẽ gỡ tay Bạch Ngọc Cung, thì thào nói: "Chúc may mắn, ta ở đây chờ tin tức tốt.” Hắn xoay người xuống thuyền.
Bạch Ngọc Cung nắm lấy cánh tay hắn, nói: "Này!"
Tần Lãng vốn tưởng ả không nỡ rời xa mình, ai ngờ tình cảm Bạch Ngọc Cung lại phong phú đến vậy.
Bạch Ngọc Cung ghé vào tai hắn nói: "Ta phải lấy ra thứ để lại trong bụng ngươi."
Tần Lãng dở khóc dở cười, hóa ra Bạch Ngọc Cung nghĩ tới chuyện này, Bạch Ngọc Cung nói với Hoa Vân Lâu: "Thất sư thúc, con muốn cùng hắn nói chuyện riêng."
Hoa Vân Lâu quay lại, vẫy tay với Phan Ngọc Kỳ và ra hiệu đợi ở phía xa.
Bạch Ngọc Cung rút châm ngọc ra, thấy Hoa Vân Lâu đang đối diện với họ, thầm nghĩ hắn không thể mất thân phận nhìn trộm mình, Tần Lãng cởi quần áo, ả dùng châm ngọc cắt da trên người Tần Lãng, lấy đồ trong bụng, dùng châm ngọc giúp hắn khâu da, làm xong đưa đoản đao cho Tần Lãng, nói: "Ngươi giữ lấy phòng thân."
Tần Lãng không từ chối lòng tốt, cầm đoản đao, nhảy khỏi thuyền xương trắng.
Thuyền xương trắng từ từ bay lên, Bạch Ngọc Cung hai tay nắm lấy mạn thuyền xương, thấy Tần Lãng đi theo Phan Ngọc Kỳ đi về phía Chúng Sinh Viện, lớn tiếng nói: "Tần Lãng, ta nhất định sẽ quay lại tìm ngươi."
Tần Lãng không quay đầu, gió đêm rất lạnh, nhưng trong lòng cảm thấy có chút ấm áp, Bạch Ngọc Cung có lẽ là người duy nhất trên thế giới này nhớ tới hắn.
Phan Ngọc Kỳ đích thân đưa Tần Lãng vào Chúng Sinh Viện, bên trong có rất nhiều nhà, sắp xếp ngăn nắp, từng hàng, dày đặc, rất nhiều căn đều thắp sáng đèn, người khát vọng gia nhập Cửu U Tông để cầu đạo đang tu luyện không ngừng.
Theo lời Phan Ngọc Kỳ, hiện tại Chúng Sinh Viện có hơn 1.200 người thuê trọ, theo xu hướng tăng trưởng hiện nay, tông môn sẽ mở cửa trở lại vào cuối năm, khi tuyển chọn được đệ tử, số người sống tại đây sẽ vượt quá 2000.
Theo Hoa Vân Lâu sắp xếp, Phan Ngọc Kỳ không bỏ mặc Tần Lãng, bố trí phòng số bảy khắc chữ Giáp, không giao làm quá nhiều chuyện, chỉ bảo Tần Lãng yên tâm ở đây, bình thường không có việc gì không thể rời khỏi viện, càng không được đặt chân lên thềm Bạch Ngọc, vốn là cấm địa đối với người ngoài tông môn.
Chúng Sinh Viện có rất nhiều người sinh sống, nhưng đa số đều tập trung ở viện xá phổ thông, vì ở Giáp Tử Phòng giá thuê cao nên ở đây không có nhiều người, tương đối sạch sẽ.
Sau khi Phan Ngọc Kỳ rời đi, Tần Lãng đóng cửa, tuy đi quãng đường dài tới đỉnh Cửu U, không hề mệt mỏi, nhưng hắn cảm thấy có chút cô đơn khi không có Bạch Ngọc Cung nói chuyện bên tai.
Một mình ngồi dưới ngọn đèn lấy bút xương trắng ra, phát hiện đầu bút xương trắng đã xám, xem ra cần lấy máu tươi. Nghĩ đến Hoa Vân Lâu từ chối cho hắn lên tàu, có lẽ phải nhận ra bí mật của hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Theo tính khí Bạch Ngọc Cung, ả nhất định nhờ Nhạc Dương Thiên giúp đỡ chuyện riêng của mình, nhưng rất khó nói liệu Nhạc Dương Thiên có từ chối hay không.
Nếu từ chối thì sao? Thiếu nhị hồn lưỡng phách mình có thể đi đâu đây?
Ánh nến lay động mãnh liệt đưa Tần Lãng trở về hiện thực, tồi tệ tái diễn khi tới nơi này? Chỉ cần mang bộ xương rời khỏi núi Đà Long, không phải là vô ích khi ngắm nhìn thế giới trước khi linh hồn biến mất.
Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, dù sao không cần ngủ, chi bằng dùng thời gian vẽ tranh. Tần Lãng cắt nến, sau đó lấy ra giấy vẽ và dải than mang theo, vẽ chân dung chính mình dựa trên trí nhớ. Nếu không vẽ, sợ rằng sẽ quên mất hình dáng ngày xưa như thế nào.
Gió từ ngoài cửa sổ thổi qua, ngọn nến lay động, Tần Lãng đứng dậy đóng cửa, trở lại trên bàn bắt đầu vẽ tranh.
"A!"
Đột nhiên một tiếng hét vang lên từ bên kia bức tường.
Chú thích
1.Ý là đối xử tệ hoặc đuổi người giúp đỡ mình.