Chương 38: Cửu U Tông

Chương 38

Cửu U Tông

Thế giới mấy lần thay đổi diện mạo, núi non vẫn mờ mịt.

Núi Đà Long nằm ở biên giới phía Tây Bắc của Đại Ung, về mặt địa lý thuộc Tây Hải Châu, dài hơn 2.000 dặm từ Đông sang Tây và kéo dài 800 dặm từ Bắc xuống Nam, tổng cộng có 36 rặng núi và 72 đỉnh núi. Trời đất ưu ái nơi này núi sông đẹp đẽ, ngưng tụ linh khí giữa trời và đất, tạo ra những nhân vật xuất chúng, tài năng xuất hiện đông đảo, trân cầm khắp núi, yêu thú khắp nơi.

Nơi sâu thẳm mây mù là hơn ngàn hang động lớn nhỏ, không chỉ Cửu U Tông thực lực như quần tiên danh chấn thiên hạ, còn có những cao thủ thế gian ẩn thân âm thầm tu hành trong núi, không thiếu hồn ma hấp thụ linh khí trời đất, ánh sáng rực rỡ mặt trời và mặt trăng.

Người ta nói chưa từng có ai đi bộ hết núi Đà Long, ít người dám đi sâu vào nội địa núi này.

Trong 72 đỉnh của núi Đà Long có 9 đỉnh danh giá nhất là đỉnh Xuyên Vân, đỉnh Kinh Lôi, đỉnh Tụ Điện, đỉnh Mộ Vũ, đỉnh Thăng Long, Đỉnh Chiết Kích, đỉnh Bách Hoa, đỉnh Trích Thúy, đỉnh Cửu U.

Tên ban đầu đỉnh Cửu U là đỉnh Cửu Trùng, sau này tổ sư gia Lý Không Sơn chọn nơi làm động phủ để khai tông lập phái ở đây, ông lập Cửu U Tông và đổi Cửu Trùng thành Cửu U, cái tên này vẫn sử dụng đến nay.

Cửu U Tông hành động vừa chính vừa tà, phương pháp tu luyện rất độc đáo, tổ sư gia Lý Không Sơn lần đầu lập đạo thông u chi linh, phân chia cảnh giới linh tu bảy tầng, mỗi cảnh giới chia thành ba giáp, phá tam giáp để vào trạng thái tiếp theo.

Nhất phẩm nhất điểm linh tê đạt tới vi linh đồ, đây là tiêu chuẩn tối thiểu của Cửu U Tông đối với đệ tử nhập môn. Nhị phẩm linh khí bức nhân đạt tới giả vi linh sĩ, tam phẩm phụ khí hàm linh đạt tới cấp độ này có thể ngự kiếm bay trong không trung, tam phẩm cảnh vi linh sư có thể thay mặt thầy dạy học. Tứ phẩm tâm linh tính tuệ thường gọi là bậc đại linh sư, ngũ phẩm bách linh bách nghiệm có thể đạt cảnh giới tông sư, lục phẩm thông linh động linh là đại tông sư, thất phẩm thông chân đạt linh đạt tới trích tinh cảnh.

Chỉ mất vỏn vẹn hai lần dùng giáp để Lý Không Sơn thoát khỏi luân hồi, vượt ra ngoài trần thế, bước vào thánh địa, tu luyện vô lượng thọ, vươn tới cảnh giới thông chân đạt linh thất phẩm trích tinh, phá vỡ hư không, phi thăng tiên giới.

Mặc dù kỹ năng tu luyện của ông bị danh môn chính phái khinh thường, nhưng ai cũng phải thừa nhận hiệu quả kinh ngạc.

Cửu U Tông cũng trở nên nổi tiếng vì điều này, người ta nói trước khi Lý Không Sơn thăng thiên, ông đúc kết kinh nghiệm sống viết một cuốn sách (Thông U Chân Kinh), thu hút vô số môn phái thèm muốn một thời, Cửu U Tông cũng vì tin đồn này mà liên tiếp gặp rắc rối.

Lý Không Sơn dù là kỳ tài khai tông lập phái, nhưng không để ý đến chuyện tu luyện của đệ tử, sáng lập Cửu U Tông, không thể phát dương quang đại, không ai trong 72 đệ tử của ông có thể kế thừa y bát.

Sau khi ông thăng thiên, 72 đệ tử dưới trướng đố kỵ nhau, tranh giành ngôi vị bá chủ, bày mưu tính kế, thậm chí tàn sát lẫn nhau, một nửa số người chết vì điều này, tài năng Cửu U Tông bị tàn lụi, đương nhiên liên tục dẫn tới những mối họa bên ngoài. Sau khi Lý Không Sơn thăng thiên, các tông phái khác dùng hết mọi thủ đoạn âm dương, cố gắng cướp đoạt (Thông U Chân Kinh) được Lý Không Sơn dốc hết tinh hoa viết ra, nhưng đến nay chưa ai thấy cuốn sách được đồn thổi đó, không thể xác định nó có thực sự tồn tại hay không.

Những rắc rối bên trong và bên ngoài khiến Cửu U Tông dần suy tàn, chỉ trong vài năm, tông phái nổi tiếng đang đứng trước nguy cơ diệt môn.

Khi tông phái trong tình thế sinh tử tồn vong, một thiếu niên của Cửu U Tông phụ trách rót trà nước ra đánh bại các cao thủ đại môn phái đến khiêu chiến, đoàn kết Cửu U Tông trên bờ vực tan rã để cùng nhau phát dương quang đại, người này là Nhạc Dương Thiên, đương kim tông chủ Cửu U Tông, kỳ lạ hơn nữa là Nhạc Dương Thiên không phải đệ tử trực tiếp của Lý Không Sơn, mà thông qua thông u tu linh tìm cầu đại đạo, quá nửa mọi người đều coi ông ta có được Thông U Chân Kinh của Lý Không Sơn. Nhưng Nhạc Dương Thiên không bao giờ thừa nhận.

Có tin đồn Nhạc Dương Thiên tu luyện vô hạn gần với Lý Không Sơn năm đó, ba mươi năm trước, ông ta thành cảnh giới lục phẩm tam giáp xuất thế đại tông sư. Nhiều người cho rằng Nhạc Dương Thiên đạt lục phẩm tam giáp xuất thế cảnh giới đại tông sư, nhiều người cho rằng Nhạc Dương Thiên sớm đột phá lục phẩm tam giáp đạt thành thất phẩm trích tinh cảnh, cách ngày phi thăng không còn xa nữa.

Bạch Ngọc Cung vượt vạn dặm từ Ung Đô đến đỉnh Cửu U ở núi Đà Long, mục đích để nhờ vả sư phụ ả là Nhạc Dương Thiên.

Tiến vào phạm vi núi Đà Long, Bạch Ngọc Cung hướng dẫn một chút về Cửu U Tông, nhân tiện ca ngợi sư phụ Nhạc Dương Thiên. Tần Lãng nghe thấy ả ba hoa tâng bốc, miêu tả Nhạc Dương Thiên gần như thành cao thủ số một thiên hạ, không nhịn được nói: "Sư phụ cô uy lực như vậy, tại sao lại có nhiều người dám giết cô?"

Bạch Ngọc Cung bị chất vấn, nhịn một lúc lâu, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đó là bởi vì họ ghen tị với sắc đẹp của ta."

Nếu Tần Lãng tiếp tục hỏi, đố kỵ cô đẹp nên muốn giết cô? Cô cũng chuẩn bị sẵn câu trả lời, đúng vậy, cô chưa bao giờ nghe nói thứ mình không lấy được thì hủy đi để người khác không lấy được sao? Trên đường đi, mạch não rỗng tuếch còn kỳ quái của Bạch Ngọc Cung đưa ra câu trả lời như vậy là điều hoàn toàn bình thường.

Nhưng Tần Lãng không hỏi, chủ yếu vì không muốn bị Bạch Ngọc Cung diễn trò, ả có trí tuệ khác người, đổi chủ đề thường sẽ là phương pháp bạo lực này.

Bạch Ngọc Cung nói xong trong lòng trống rỗng, lông mi đen dài kéo xuống: "Có thể là sư phụ ta lâu không ra ngoài, người bên ngoài cũng coi thường, không tin sư phụ ta mạnh đến thế."

"Bao lâu không gặp sư phụ cô rồi?"

Bạch Ngọc Cung nghĩ kĩ câu hỏi của hắn, nghiêm túc tính toán: "Mười tám năm."

"Cô bao nhiêu tuổi?"

Bạch Ngọc Cung cười nói: "Mới vừa tròn mười tám tuổi!"

Tần Lãng trân trối nhìn ả, đơn giản chỉ cần nói cô chưa bao giờ thấy trước đây, phải không?

Bạch Ngọc Cung nói, "Thực ra, ta không có ấn tượng gì về sư phụ. Khi ta mới ba ngày tuổi, ông còn ôm ta và nhận làm đệ tử." Khi đang nói, mắt đẹp nhìn vào khoảng không với vẻ mặt vô tư, rốt cuộc sư phụ là người như thế nào.

Tần Lãng híp mắt nhìn ả, e rằng ả hiểu lầm cái danh đệ tử này? Đệ tử ghi danh tương tự như công dân danh dự trong quá khứ, đệ tử ghi danh chỉ được nêu tên, thân truyền đệ tử mới là kế thừa y bát.

Tần Lãng bắt đầu lo lắng không biết Bạch Ngọc Cung có thể nói chuyện trước mặt Nhạc Dương Thiên, tông chủ Cửu U Tông hay không, liệu có cho đệ tử mặt mũi và giúp hắn thu hồi nhị hồn lưỡng phách. Thậm chí hắn còn hoài nghi liệu Nhạc Nhạc Thiên có vì một đệ tử ghi danh mà đắc tội với Trấn Yêu Ty và triều đình Đại Ung?

Nhưng bọn họ rất nỗ lực để đến đây, không có lý do gì mà bỏ cuộc giữa chừng, sức mạnh lớn nhất của Tần Lãng là kiên trì.

Xe ngựa để lại ngoài núi, đường núi hiểm trở khó đi, chưa nói đến xe ngựa, ngay cả một con ngựa cũng không thể đi ở địa thế như vậy, bước vào phạm vi núi Đà Long, có thể thấy cả khu rừng rộng lớn, biển ở khắp mọi nơi. Những cổ thụ sừng sững che khuất bầu trời, sương giăng mờ ảo núi rừng, càng lên cao, sương mù càng dày đặc, tầm nhìn càng giảm.

Không mất nhiều thời gian để tìm ra đường phía trước, Tần Lãng rút bản đồ vẽ tay mua ở thị tập, nhưng bản đồ quá đơn giản, hắn nói với Bạch Ngọc cung: "Chúng ta nên hỏi người hướng đạo trước khi vào núi. Đường núi ở đây phức tạp và rất dễ bị lạc."

Có vẻ như lạc đường rồi.

"Sao không nói sớm hơn? Bây giờ quay lại có muộn không?"

Tần Lãng lắc đầu, bọn họ đi gần hết ngày, không biết bây giờ đang ở chỗ nào.

Bạch Ngọc Cung cười nói, "Ta nghĩ ngươi đủ thông minh, cái gì cũng không thể giữ ngươi lại." Ả lấy châm ngọc trên đầu và đặt nó vào lòng bàn tay mình.

Tần Lãng từ lâu đã biết châm ngọc là bảo bối, có thể dùng nó để dò đường sao?

Toàn thân châm ngọc ngọc phát ra ánh sáng xanh lục ấm áp. Khi ánh sáng càng ngày càng mạnh, châm ngọc trở nên trong suốt như pha lê, ánh sáng màu xanh lục giống sương mù khuếch tán ra xung quanh, nhanh chóng tụ lại hai bên châm ngọc thành hai cánh.

Rung đôi cánh do sương mù màu xanh lục tạo thành, châm ngọc từ từ bay lên khỏi lòng bàn tay trắng như ngọc của ả, trôi đến my tâm Bạch Ngọc Cung, bắt đầu bay về phía trước. Châm ngọc đi đến đâu, sương mù dày đặc sẽ rút đi, một con đường xuất hiện ở giữa màn sương.

Tần Lãng kinh ngạc, châm ngọc này thật sự là bảo bối thần thông, tự nhiên nghĩ đến bút xương. Điểm khác biệt lớn nhất là châm ngọc dựa vào hấp thụ linh khí trời đất, cây bút xương cần hấp thụ năng lượng từ máu.

Có châm ngọc hướng đạo, hai người tự nhiên không sợ lạc đường, nhanh chóng tiến về phía trước, vì có mục tiêu rõ ràng, bước chân tự nhiên nhẹ đi rất nhiều.

Sau hai giờ đồng hồ đi bộ, cuối cùng cũng bước ra khỏi khu rừng rậm, đột nhiên thấy ánh sáng, mặt trời lặn, bầu trời ngập tràn mây vàng lấp lánh.

Phía trước có những đỉnh núi nhấp nhô, biển mây cuộn trào, hàng chục đỉnh núi như những hòn đảo biệt lập bồng bềnh trong biển mây, thoạt nhìn như những con quái vật bơi trong biển mây, gió thổi mây bay, núi non đổi sắc, cảnh đẹp nao lòng.

Châm ngọc xoay một vòng lớn trên không trung bay về Bạch Ngọc Cung, Bạch Ngọc Cung chớp mắt, có chút kỳ quái tại sao châm ngọc đột nhiên ngừng chỉ đường? Có vẻ như vẫn còn một chặng đường dài để đi từ đỉnh Cửu U.

Tần Lãng mở tấm bản đồ thủ công mua ở chợ, vừa tìm vừa so sánh, không dễ dàng gì mới tìm được đỉnh Cửu U từ hàng chục đỉnh núi, xa xa, cứ như ở bên kia bầu trời, đánh giá về vị trí của chúng, đỉnh Cửu U giống ốc sên màu xanh lơ lửng ở phía Đông Nam biển mây, không lớn bằng đầu ngón tay út.

Dù tìm thấy đỉnh Cửu U nhưng không thể trực tiếp qua được, tiến vài bước là vực sâu, không thể đi thẳng chỉ có thể đi đường vòng, ngay cả khi đường vòng và không bị lạc, sợ rằng phải loanh quanh trong núi mấy ngày đêm.

Tần Lãng quay đầu nhìn về phía Bạch Ngọc Cung, châm ngọc bay trở lại đỉnh đầu ả, ánh sáng so với lúc trước còn sáng hơn, cảm giác toàn bộ đầu Bạch Ngọc Cung đều lóe lên tia sáng màu lục, giống một đèn tín hiệu lớn.

Bạch Ngọc Cung vươn tay nắm châm ngọc, tự nhủ: “Kỳ lạ, sao đột nhiên trở về?” Châm ngọc né tránh bàn tay ả, hướng lên một chút, tựa như đang chơi trò trốn tìm với ả. Chuyện này xưa nay chưa từng xảy ra.

Lúc này, một đốm sáng trắng trong biển mây phía xa nhanh áp sát bọn họ.

Bạch Ngọc Cung đang định rút ra châm ngọc, Tần Lãng nắm lấy cổ tay ả nói: "Đừng nhúc nhích!" Hắn có thể thấy Bạch Ngọc Cung lúc này đang đóng vai trò là đèn tín hiệu, châm ngọc trên đầu đang nhấp nháy màu xanh lá cây để dẫn đường cho người sẽ dẫn dắt bọn họ.

Điểm sáng càng ngày càng gần, có thể thấy thứ đang trôi nổi trên biển mây là một thuyền nhẹ màu trắng, một bạch y nam tử kiêu hãnh đứng trên thuyền, xuyên qua mây phá tan sương mù, y phục bay phấp phới, tiên phong đạo cốt. Nam tử khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, dáng người cao gầy, ngũ quan anh tuấn, có thể do lâu ngày không có ánh sáng mặt trời, da có vẻ hơi tái nhợt, lông mày kiếm hơi nhăn, vẻ mặt hơi buồn. Biểu hiện khí chất như vậy tương đương với khuôn mặt thâm trầm của gã.

Tần Lãng chú ý tới thuyền bằng phẳng dưới chân gã, thuyền bằng phẳng màu trắng kia tạo thành từ vô số xương cốt, dù trên xương có khắc hoa văn tuyệt mỹ, nhưng vẻ đẹp ảm đạm dựa vào cái chết không khiến người ta vui nổi.

Dù nam tử ngọc thụ lâm phong bay như tiên, nhưng thuyền xương trắng dưới chân lại thể hiện một vẻ quỷ dị u ám.

Thuyền xương xuyên mây đi tới trước mặt, khuôn mặt tuấn tú nam tử không chút thay đổi biểu cảm, thờ ơ nhìn hai người, đưa tay phải ra.

Châm ngọc trên đầu Bạch Ngọc Cung biến thành ánh sáng xanh lam bay về phía gã, lơ lửng trên lòng bàn tay trắng như ngọc của gã, nó từ từ quay theo trục chính nó, mây mù màu trắng xanh lơ lửng thay đổi theo vòng quay châm ngọc, giống tấm màn che.

Bạch Ngọc Cung mở to mắt, châm ngọc này ở bên ả từ khi còn nhỏ, nhưng chưa bao giờ hiện ra trước mặt ả một bộ dáng đẹp đến mê hồn như vậy.

Bạch y nam tử nhìn châm ngọc bằng ánh mắt dịu dàng hơn nhiều so với hai người, nhẹ nhàng nói: "Tu luyện ở thế gian mười tám năm, nhưng không tiến bộ. Thật là uổng phí một mảnh khổ tâm của ta."

Châm ngọc khuếch tán ánh sáng có chút đỏ, chẳng lẽ nó cũng biết xấu hổ?

Bạch Ngọc Cung vốn luôn hấp tấp, giờ không dám nói nhảm, chỉ nhìn thẳng vào châm ngọc.

Nam tử nói: “Ta là thất sư thúc của ngươi, sư huynh nhờ ta đến đón ngươi.” Gã là Hoa Vân Lâu, sư đệ của tông chủ Cửu U Tông Nhạc Dương Thiên.

Tần Lãng nhận thấy gã chỉ nói ngươi mà là không phải các ngươi.

"Đi thôi!"

Đầu ngón tay Hoa Vân Lâu chạm vào vầng hào quang trên đỉnh châm ngọc, châm ngọc xoay hướng bay về phía đỉnh đầu Bạch Ngọc Cung, trở về búi tóc ả.

Hoa Vân Lâu phất tay áo dài, chắp tay sau lưng, thuyền xương màu trắng dưới chân chậm rãi chìm xuống, lơ lửng ở độ cao một thước so với mặt đất, điều này đối với Tần Lãng dường như kinh ngạc, thuyền xương hoàn toàn thoát khỏi tác dụng trọng lực.

Bạch Ngọc Cung dùng tay đẩy Tần Lãng ra: “Còn không mau lên thuyền?” Thực ra ả nghe rõ Hoa Vân Lâu nói gì, nhưng lại giả bộ hồ đồ trong lúc tuyệt đối không thể hàm hồ.

Không đợi Tần Lãng cất bước, giọng nói lãnh đạm của Hoa Vân Lâu lại vang lên: "Ta cho ngươi lên tàu, không phải hắn!"

Bạch Ngọc Cung ngẩng đầu lên và nhìn về phía Hoa Vân Lâu: "Sư thúc lẽ nào không nhìn ra hắn không phải người, hắn là đạo sủng của con, con phải mang hắn theo."

Hoa Vân Lâu vô tình vạch trần: "Ngươi dường như không khống chế được nó. Lên thuyền, chỉ là một con rối, để nó ở đây tự sinh tự diệt."

Bạch Ngọc Cung đột nhiên bướng bỉnh, kính trọng trong lòng với sư thúc này lập tức ném ra ngoài trời, lớn tiếng nói: "Sư phụ kêu thúc tới đón con. Con mang ai lên thuyền, cần thúc quản?"

"Ta không quan tâm ngươi là ai. Khi đến Cửu U Tông, ngươi phải tuân thủ môn quy." Hoa Vân Lâu dường như là kẻ thiết diện vô tư, dù bị vãn bối xung đột, nhưng không dao động cảm xúc, giọng nói luôn bình tĩnh và nhất quán.

"Quy tắc là do sư phụ con đặt ra, không phải thúc nói thế nào sẽ là thế đó. Thúc không cho phép hắn lên tàu, con cũng không lên, con xem thúc trở lại giải thích với sư phụ như thế nào?"

Hoa Vân Lâu bị tiểu nha đầu phản bác, ánh mắt lạnh lẽo lại rơi vào mặt Tần Lãng, nhưng đột nhiên thay đổi chủ ý: "Các ngươi rốt cuộc có đi hay không?"

"Không đi!" Bạch Ngọc Cung nói xong liền nịnh nọt, cười khúc khích: "Thất sư thúc, con biết thúc thông tình đạt lý, không thể làm khó dễ thúc. Đi thôi! Đi thôi!"

Bạch Ngọc Cung vẫn đợi Tần Lãng lên thuyền xương rồi ả mới đi lên, ả để mắt tới vì sợ nếu lên thuyền trước, Hoa Vân Lâu liền chạy đi, bỏ Tần Lãng một mình ở chốn hoang vu này.

Tần Lãng chưa bao giờ nói chuyện, không hẳn vì sợ Hoa Vân Lâu, từ khi thấy Hoa Vân Lâu, hắn thấy ớn lạnh từ sâu trong xương. Cảm giác Hoa Vân Lâu nhìn thấu hắn từ trong ra ngoài, Bạch Ngọc Cung có thể nhận ra hắn chỉ có một hồn và năm phách, càng không nói tới Hoa Vân Lâu sư đệ của tông chủ Cửu U Tông, Tần Lãng đột nhiên có chút hối hận. Không biết là tốt hay xấu khi đến Cửu U Tông lần này.

Ít nhất, Bạch Ngọc Cung cũng không làm trò thỏ chết giết chó săn, hết chim cất cung để che giấu mọi chuyện.

Thuyền xương xuyên vào sương mây, Tần Lãng tầm nhìn biến thành trắng xóa bao la, trong lòng trống rỗng khó tả.

Đột nhiên thấy một bàn tay mềm mại đang nắm lấy tay phải mình, dù không cảm giác được nhiệt độ lòng bàn tay người kia, nhưng có thể cảm nhận đối phương đang nắm rất chặt, giống như sợ rằng nếu buông tay sẽ vĩnh viễn mất đi…