Chương 31: Không hiểu phong tình

Chương 31

Không hiểu phong tình

Bạch Ngọc Cung nói: "Ta cảm thấy khá hơn, giáp trận của ngươi bị hư hại nhiều chỗ, ta sẽ giúp ngươi sửa chữa." Xem như đó là phần thưởng, ngoại trừ đáp ứng hắn tìm về lưỡng hồn nhị phách, Bạch Ngọc Cung đích thực muốn giúp Tần Lãng làm chút chuyện, vì ả nợ hắn không ít ân tình.

Tần Lãng lắc đầu nói: “Quên đi!” Thân thể này có hoàn mỹ thế nào cũng không phải của mình, vậy tại sao phải đi lừa mình dối người.

Vị trí chỗ bị tổn hại thật đáng xấu hổ, tối hôm qua để cứu Bạch Ngọc Cung, hắn dùng bút xương chọc vào mông, giết chết Chu Luyện Thạch bằng khí thế kinh hồn, nếu tình huống không khẩn cấp, ai lại dùng cách tự hại mình đáng xấu hổ đó?

Bạch Ngọc Cung dường như phát hiện tân thế giới: "Ngươi còn có điểm xấu hổ?"

Tần Lãng nói: "Ta sợ cô xấu hổ."

Bạch Ngọc Cung nói: "Ngươi không cần cởi quần áo, đứng qua đây một chút."

Khi Tần Lãng xuống giường, Bạch Ngọc Cung kêu hắn xoay người lại, Tần Lãng chán nản, chỉ có thể làm theo lời ả nói, Bạch Ngọc Cung tháo châm ngọc, nhân lúc Tần Lãng không chuẩn bị mà dùng châm chọc mông hắn, xuyên vào lỗ thủng trên giáp trận ngày hôm qua, Tần Lãng nhận ra đâm quá chuẩn qua lớp quần áo.

Tần Lãng dù không thấy đau nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu khi nhớ tới việc bị Bạch Ngọc Cung đâm vào đột ngột như vậy, Bạch Ngọc Cung đang chà đạp lên lòng tự tôn của hắn, dù ả vô tình, dù sao lão tử cũng từng là nam nhân.

Châm ngọc bích tỏa sáng rực rỡ, ánh sáng xanh lam như những gợn sóng chảy dọc giáp trận bên ngoài. Vết thương ở da bên ngoài giáp trận nhanh lành lại dưới ánh sáng. Bạch Ngọc Cung nói: "Bộ giáp trận này do sư thúc ta làm, tinh xảo huyền bí, nhưng một khi hư hỏng phải sửa kịp thời, nếu không tuổi thọ sẽ bị rút ngắn rất nhiều.”

Tần Lãng không khỏi nhớ lúc ở Giáp Tây Trấn, Bạch Ngọc Cung không dùng châm ngọc, ả lấy chỉ tơ khâu lại một lỗ lớn trên người hắn, cái lỗ đó vẫn bị ả chọc ra ngoài.

Nói điều này bây giờ tương đương với việc bán mình, chứng tỏ khi Bạch Ngọc Cung ở Giáp Tây Trấn căn bản không quan tâm đến lớp giáp trận có thể tồn tại bao lâu, có nghĩa ả không hề để tâm, chỉ coi hắn là một công cụ có thể loại bỏ bất cứ lúc nào.

Bây giờ lại không ngần ngại tiêu hao năng lượng châm ngọc để giúp hắn sửa chữa kết cấu giáp trận, cuối cùng lương tâm cũng lên tiếng.

Bạch Ngọc Cung lấy châm ngọc bích ra, dùng khăn bông lau sạch rồi cài lại trên đầu, tuy chỉ là một túi da nhưng dù sao cũng có chút e ngại, ả vốn là người mắc chứng nghiện sạch sẽ.

Trông quần áo Tần Lãng xộc xệch, nhớ tới bộ dáng buồn cười bị Chu Luyện Thạch tối hôm qua thổi thành quả cầu lớn, không khỏi bật cười: "Không phải là không có bạc, ngươi đi mua vài miếng để may quần áo đi."

Tần Lãng nói lý do, hắn vừa hỏi, may quần áo ít nhất phải ba ngày sau, họ sợ không đợi kịp.

Bạch Ngọc Cung nói: "Ta cảm thấy khá hơn rồi. Sao chúng ta không đi ăn cơm..." Nói xong nhận ra Tần Lãng không có cái phúc đó, lập tức đổi lời: "Đi ra ngoài chơi, tóm lại ở lì trong phòng chán chết đi được."

Tần Lãng thật ra không tán thành Bạch Ngọc Cung ra ngoài vênh váo, hai chân ở trên người ả, Bạch Ngọc Cung là người nhàn rỗi, đề nghị đi chơi chứng tỏ không bệnh nặng, bên ngoài trời nắng, hấp thụ không khí trong lành dưới ánh nắng mặt trời cũng tốt.

Hai người rời khỏi nhà trọ, trời đã trưa, chợ sáng đã tan tầm, phố nhỏ cũng không còn sôi động như lúc nãy.

Bạch Ngọc Cung nhờ Tần Lãng đưa đến tiệm vải kéo vài mảnh, sau đó đến tiệm tạp hóa bên cạnh mua ít bột màu, lúc ả mua sắm thì Tần Lãng đứng ở cửa chờ đợi, Bạch Ngọc Cung đang chọn hàng và mặc cả, xem ra phụ nữ trên thế giới này đều mắc chung một bệnh.

Bạch Ngọc Cung mua sắm nửa canh giờ, đóng gói chiến tích vào trong gói vải in màu xanh lam, giao cho Tần Lãng cầm.

Tần Lãng đầu óc nặng nề, vốn tưởng Bạch Ngọc Cung chuẩn bị đi về, nhưng không ngờ ả bị tửu quán cách đó không xa hấp dẫn, đành phải kéo Tần Lãng qua ăn cơm.

Trước khi đến thế giới này, Tần Lãng là người sành ăn, nhưng bây giờ thì khác, hắn bây giờ hoàn toàn không có hệ tiêu hóa, hơn nữa còn chán ngửi mùi thơm của rượu và rau.

Bạch Ngọc Cung bắt đi ăn tối đơn giản là một cực hình đối với hắn.

Bởi Lâm Giang thủy sản phong phú, Bạch Ngọc Cung gọi một ít món ăn đặc biệt, một nồi rượu gạo, rót cho Tần Lãng một ly.

Tần Lãng cau mày, thấp giọng nói: "Ta không uống."

Bạch Ngọc Cung phô bày vẻ hiểu người: “Ngươi cứ giả vờ như vậy, nếu không người khác sẽ cho rằng ngươi cảm thấy có lỗi với bàn ăn này.” Nâng ly nói: “Cạn ly!”

Tần Lãng bất đắc dĩ cầm ly rượu chạm cốc với ả, ly rượu đưa lên môi liền đặt xuống.

Cảm giác có người đang nhìn về phía họ, Tần Lãng đảo khóe mắt liền thấy thư sinh cùng gã cao to râu quai nón ngồi bên cạnh, hai người đang đẩy cốc đổi ly chúc rượu nhau.

Thực tế, thư sinh áo lam không nhìn Tần Lãng, mà là Bạch Ngọc Cung, Bạch Ngọc Cung xuất hiện ở đâu, nơi đó toàn là họa thủy.

Thư sinh áo lam uống vài ly rượu, mặt hơi đỏ, gan cũng lớn hơn, nói nhỏ vài câu với người có râu, người có râu gật đầu, thư sinh đứng lên và đi về phía Bạch Ngọc Cung.

Tần Lãng trong lòng thầm cảnh giác, dù sao trên đường đi, Bạch Ngọc Cung gây quá nhiều phiền phức.

Thư sinh áo lam đi tới, chắp tay hành lễ với Tần Lãng, nói: "Tại hạ Vương Hậu Đình, xem hai vị khí chất nho nhã đều là người xuất chúng, có lòng muốn kết giao, không biết có được vinh hạnh này không."

Bạch Ngọc Cung trợn tròn mắt, sốt ruột nói: "Ta không biết ngươi, cũng không có hứng thú muốn biết ngươi. Ngươi không có vinh hạnh này."

Thư sinh áo lam Vương Hậu Đình ăn phải cánh cửa đóng[1], mặt đỏ bừng, xấu hổ nói: "Làm phiền rồi!"

Tần Lãng thầm thở dài, món hàng này cũng trực tiếp quá rồi, coi đây là quán bar sao? Dù là quán bar, muốn bao gái, mời người ta đi uống rượu mà không muốn tốn một xu, ngươi nghĩ mình là ai? Đẹp trai là có thể quyết định mọi thứ sao?

Bạch Ngọc Cung khinh thường nói: “Ta ghét nhất là mọt sách.” Cụng ly với Tần Lãng.

Tần Lãng lần này không thèm nâng ly, rượu ngon như vậy sao?

Ngon! Nhưng không có phước để được hưởng.

Sau khi Vương Hậu Đình trở về, đôi mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn về đây.

Bạch Ngọc Cung tâm trạng có chút bị ảnh hưởng, nói nhỏ: "Ngươi thích đôi mắt hắn sao? Nếu ngươi thích, ta sẽ giúp ngươi đào ra rồi thay thế."

Tần Lãng thật sự ngẩn người, nói nhỏ: "Mau ăn đi, ăn no xong liền rời khỏi, đừng gây chuyện."

Sau một thời gian, Vương Hậu Đình bất ngờ trở lại với gương mặt sang chảnh, món hàng này vẫn kiên trì tán gái, lần này lấy ra một bức tranh.

Tần Lãng thấy đây là màn trổ tài, không biết phương pháp tán gái của Vương Hậu Đình quá thấp kém hay chỉ số EQ của nam nhân trên thế giới này nói chung là thấp, Vương Hậu Đình ngừng giả vờ, đi thẳng đến Bạch Ngọc Cung, cười nói: "Tôi đã thanh toán tiền cho hai vị rồi."

Thể hiện tài chính trực tiếp một chút, tương đương nói với Bạch Ngọc Cung rằng tôi không chỉ giàu mà còn rất hào phóng.

Bạch Ngọc Cung liếc Vương Hậu Đình, coi như một con quái vật.

Tần Lãng nhìn Vương Hậu Đình, cho rằng đối phương là thằng ngu dại gái.

Vương Hậu Đình có lẽ hiểu lầm ánh mắt ả, mang bức họa tới: "Đây là tác phẩm đáng tự hào của tôi, dành cho cô nương này." Hoàn toàn không coi Tần Lãng ra gì, dũng khí theo đuổi con gái gia tăng, nhưng rất bất lịch sự.

Tần Lãng thầm nghĩ, thật may mình không phải nam nhân của Bạch Ngọc Cung, nếu không răng cửa xinh đẹp của ngươi bây giờ tuyên bố độc lập rồi.

Tự dưng thấy mình đang ghen.

Bức tranh là điệp luyến hoa, luận theo tâm trí, bức tranh này thực sự rất tốt, lối vẽ tự do, hoa thành từng chùm, hai con bướm đang bay rất sống động, như thể chúng sắp bay khỏi bức tranh, khuôn mặt Vương Hậu Đình đầy đắc ý, nụ cười ngập tràn tự nhận ta rất tài năng và kiêu hãnh.

Bạch Ngọc Cung nói: “Nhiều người tặng tranh cho ta lắm, ngươi bao nhiêu tuổi?” Vừa nói vừa nhìn Tần Lãng, ngày hôm qua bộ xương này vẽ cho ả một bức chân dung, so với bức tranh thô tục này còn thú vị hơn nhiều.

Vương Hậu Đình cười nói: "Cô nương hãy tiếp tục xem."

Hắn mang theo bút và chấm hai điểm vào một bên mắt con bướm, cánh bướm đột nhiên đập tung, kỳ diệu là bướm thực sự sống động, vỗ cánh bay khỏi bức tranh. Những con bướm đa sắc màu tung bay nhảy múa quanh Bạch Ngọc Cung.

Đôi mắt Bạch Ngọc Cung sáng ngời một cách dị thường, thấy vẻ mặt ả, Vương Hậu Đình cho rằng tài năng của hắn cuối cùng khiến ả động tâm.

Bạch Ngọc Cung đột nhiên đưa tay ra.

Soạt!

Nhắm vào con bướm bằng cả hai tay, một tát đập chết nó.

Khách trong quán rượu ngạc nhiên khi thấy bướm bay ra khỏi bức tranh, họ thì thầm một tiếng, nhưng Bạch Ngọc Cung tàn độc giết bướm khiến tất cả quá kinh khủng, toàn bộ quán rượu im lặng, mỹ nữ hóa ra lại là thiên địch của hoa bướm.

Bạch Ngọc Cung mở lòng bàn tay, xác bướm bị ả bóp chết nằm bất động, nhìn Vương Hậu Đình nói: "Tiếp theo chính là ngươi."

Nụ cười của Vương Hậu Đình đông cứng trên khuôn mặt, hắn chưa từng thấy một nữ tử nào không hiểu phong tình thế này.

Bạch Ngọc Cung không từ chối Vương Hậu Đình giúp ả thanh toán hóa đơn, nam nhân chủ động làm việc cặn bã, hãy cho hắn một cơ hội.

Chú thích

1.Nghĩa là từ chối khách vào được gọi là để khách ăn theo cách của mình. "Nếu không gặp nhau, bạn nên ở sau những cánh cửa đóng kín." ... Đôi khi người ta cần sự giúp đỡ từ một người bạn để làm điều gì đó, nếu người khác không xuất hiện.