Chương 30
Quy Vân Độ
Quỷ đăng giao nói: "Thật cảm động, cảm động tới rơi lệ."
Tần Lãng nói: "Ngươi không phải người, ngươi không phải rơi lệ mà là chảy nước miếng."
Quỷ đăng giao rụt rè xin: "Thượng Tiên, tiểu yêu cõng ngài khoác sao đeo trăng, cắt phá sóng dữ, bây giờ tiểu yêu thực đói bụng, có thể thưởng thức những món ngon không?"
Tần Lãng biết món hàng này lấy ý tưởng từ thi thể Chu Luyện Thạch, hủy thi diệt tích là biện pháp tốt, dường như giống cách thức chôn cá, không đề xướng, không phản đối, không khuyến khích, không ủng hộ, nhưng bọn họ đang đứng trước lưỡi quỷ đăng giao, Bạch Ngọc Cung nhắc nhở Tần Lãng phải đi lấy những thứ có giá trị làm của riêng mình.
Bạch Ngọc Cung hắt hơi nhiều lần liên tiếp. Trải nghiệm đêm nay có thể miêu tả là thăng trầm, hiểm tử hoàn sinh, sợ đến không nói được, còn bị gió sông thổi chìm xuống sông, không tự chủ tiến lại gần Tần Lãng, đáng tiếc Tần Lãng không thể cảm nhận chút ấm áp từ cơ thể Tần Lãng, dù một bộ xương được mặc vào giáp trận cũng không có nhiệt độ cơ thể, rốt cuộc vẫn là vong linh.
Tần Lãng yêu cầu quỷ đăng giao đưa bọn họ trở lại tàu khách, đối với quỷ đăng giao mà nói đây là chuyện dễ dàng.
Sau khi quỷ đăng giao nuốt chửng thi thể bốn tên kia, đem hai người ngược dòng, chốc lát đuổi kịp thuyền khách, Tần Lãng đưa Bạch Ngọc Cung trở lại thuyền, vừa lên boong, Bạch Ngọc Cung không khỏi hắt hơi một cái.
Một tên lính gác đêm nghe tiếng liền đi tới, nửa đường bị ánh sáng xanh xuất hiện trên bầu trời thu hút, hắn chăm chú nhìn, trong lòng chợt choáng váng, đột nhiên trèo qua hàng rào nhảy xuống sông.
Tần Lãng kéo hắn về, mắng quỷ đăng giao: "Ngươi còn chưa ăn no?"
Những xúc tu bị tia đèn mê hồn giương lên cao lắc lắc vài cái: "Thượng tiên, đùa thôi, nếu là duyên phận, chúng ta sẽ gặp lại, tiểu yêu đi đây!"
Tần Lãng và Bạch Ngọc Cung vào khoang. Suýt chút nữa nạp mạng cho quỷ đăng giao, tên tuần đêm mới tỉnh lại, sờ sờ sau đầu, thật sự không nhớ nổi vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Bạch Ngọc Cung ốm sốt cao nói nhảm, nằm trên giường uể oải không chịu dậy, lang trung trên thuyền thấy bị cảm liền cho ả uống thuốc, nằm trên giường vài ngày là tốt.
Tần Lãng kiếm cớ đi lấy thuốc, mặt trời vừa mọc liền chọn lên bờ ở Quy Vân Độ, vì Tần Lãng cho rằng tiếp tục làm hành khách sẽ rất nguy hiểm, Trấn Yêu Ty Chu Luyện Thạch có thể lùng sục tìm thấy họ, người khác cũng làm được. Có thể lần sau gặp rắc rối sẽ không may mắn như vậy.
Bạch Mã Khoái Đao Nghiêm Thanh Châu, kẻ cản thi và Chu Luyện Thạch, những nhân vật lợi hại lần lượt xuất hiện, mỗi tên đều máu lạnh. Tần Lãng có thể xác định Bạch Ngọc Cung hẳn gây rắc rối lớn, rất có thể con người ả vốn đã là một phiền phức rồi.
Từ bản đồ, Quy Vân Độ không xa Giang Nguyên Phủ nơi họ sẽ đến, nhưng là đường thủy, nếu chọn đường bộ trực tiếp có đường gần hơn đến núi Đà Long.
Đối với tình trạng thân thể Bạch Ngọc Cung hiện tại, Tần Lãng vẫn nên ở gần Quy Vân Độ.
Điều kiện nhà trọ xây bên sông này tốt hơn nhiều so với nhà trọ Vĩnh Phúc ở Giáp Tây Trấn. Phòng trên rộng rãi và thoải mái với tầm nhìn ra sông và ánh sáng tuyệt vời. Giá chỉ năm lạng một ngày. Ngoài ra còn có bữa sáng và nước nóng miễn phí.
Tần Lãng ổn định cho Bạch Ngọc Cung, ra ngoài lấy thuốc, người ở Quy Vân Độ hình thành một thị tập, Nam tới, Bắc dừng, vô tận dòng người lên thuyền.
Vì nằm bên sông Bạch Long, thị tập nhiều người bán cá nhất, Tần Lãng dù khoác da người nhưng vẫn có thân phận đặc biệt, tránh phiền hà không đáng, hắn không dám ở lại quá nhiều, đi thẳng đến hiệu thuốc, mua theo đơn của lang trung, sang tiệm vải bên cạnh mua hai bộ quần áo may sẵn, mới biết ở thị trấn nhỏ này không có tiệm may sẵn nào cả, quần áo về cơ bản phụ thuộc vào tùy chỉnh và phải thiết kế riêng.
Tần Lãng sao có nhiều thời gian chậm trễ như vậy, hắn cũng không yên tâm cái cách Bạch Ngọc Cung hành sự, bèn từ bỏ ý định mua quần áo, vội vàng trở về nhà trọ.
Thị trấn nhỏ không lớn nhưng rất sôi động, đã là giữa trưa, thị tập nhỏ chật ních khách hàng đến mua giang sản, hết người này đến người khác hò hét, tiếng mặc cả ồn ào hơn bao giờ hết.
Có thể thấy mai vàng phất phơ đón gió trong nhà trọ, Tần Lãng bước nhanh trở lại mang theo gói thuốc, phía trước đột nhiên vang tiếng vỗ tay vang dội, một đám người tụ tập ở đó, đường đến nhà trọ bị chặn.
Tần Lãng phải chen vào đám người, vừa đi ngang vừa lịch sự hô to mượn ánh sáng, hắn thấy một thư sinh trẻ tuổi bị đám đông tò mò vây quanh.
Thư sinh mặt như quan ngọc[1], phong thần ngọc lang, mặc Nho sam màu lam, giặt hơi trắng, nhưng cũng sạch sẽ, nho nhã, đang bán tranh ở phố.
Tần Lãng từng làm nghề truyện tranh, thấy người vẽ tranh không khỏi nổi lên hứng thú, dù sao bị giữa đám người sôi nổi chen chúc, nhất thời không thể ra ngoài, nên hắn dừng lại và xem.
Chàng thư sinh cầm bút chấm mực, chốc lát trên mặt giấy hiện ra ba con cá trạng nguyên.
Theo quan điểm nghề nghiệp của Tần Lãng, kỹ năng vẽ tranh của thư sinh này thật tốt.
Có người bên cạnh nói: "Cá trạng này sao không có mắt?"
Chàng thư sinh cười nói: "Có mắt nhưng không có tròng. Nếu tôi điểm mắt, cá sẽ sống lại."
Một người đàn ông có bộ râu quai nón cứng cáp nói: "Đừng thổi bò nữa, tôi không tin."
Thư sinh nói: "Vị huynh đài nếu không tin, trước tiên có thể mua tranh này, một con cá hai lạng bạc, không lừa dối trẻ em cũng không lừa dối người già."
Người có râu nói: "Ngươi cho nó mắt trước. Nếu con cá còn sống, ta trả sáu lạng bạc."
Thư sinh gật đầu nói: “Được rồi!” Hắn vén bút lông cừu lên, khẽ vẽ mắt cho một con cá.
Mọi người đều nhìn con cá, nhưng sau khi thư sinh vẽ, dù con cá giống như thật nhưng không có dấu hiệu sống lại.
Người đàn ông có bộ râu cười lớn nói: "Ta đã nói là một tên lừa đảo!"
Hàm dưỡng thư sinh rất tốt, bị tên có râu ở nơi công cộng lăng mạ nhưng vẫn không tức khí, cười nói: “Cá sao có thể rời khỏi nước được”. Hắn vẽ mắt cho cả ba con cá, bảo mọi người tránh đường, đi tới bờ sông nhỏ phía Đông, thông với lòng sông Bạch Long gần đó.
Thư sinh lắc lắc bức tranh trong tay, chỉ nghe tiếng rơi xuống nước, thật sự có ba con cá nhảy xuống lạch, chạy trên nước như ngựa.
Tiếng hét kinh ngạc và tiếng hoan hô vang lên, thư sinh mở bức tranh, chỉ thấy nơi bức tranh gốc vẽ ba con cá không còn chỗ trống.
Gã râu ria xồm xoàm sờ sờ sau đầu, xấu hổ nói: "Làm sao có thể? Thực sự sống? Thực sự sống?"
Sau cảnh vừa nãy, tất cả mọi người đều khâm phục, chộp lấy các tác phẩm trên gian hàng thư pháp và hội họa.
Mặc dù Tần Lãng vẫn luôn đứng xem toàn bộ quá trình, nhưng hắn luôn cảm thấy chuyện này có thể là chuẩn bị từ trước, hắn không tham gia náo nhiệt, tranh thủ đám người lộ ra khe hở, hắn vội băng qua rồi về nhà trọ.
Bạch Ngọc Cung từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt mệt mỏi nói: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì? Sao lại ồn ào như vậy?"
Tần Lãng vén chăn bông lên sau lưng để ả dựa vào, giải thích ngắn gọn, Bạch Ngọc Cung cũng là người thích náo nhiệt, nếu không bị bệnh nhất định phải đến xem tận mắt.
Tần Lãng mượn chủ quán một chiếc nồi đất, ra ngoài giúp Bạch Ngọc Cung nấu thuốc.
Khi ngồi xổm ở cửa nấu thuốc, hắn thấy thư sinh và người đàn ông để râu quai nón lần lượt đi vào, hai người vừa nói vừa cười, hiển nhiên rất quen thuộc.
Lúc đi ngang qua Tần Lãng, nghe thấy người đàn ông có râu nói: "Hậu Đình, hôm nay chúng ta có thể uống một chút rượu ngon."
Thư sinh Hậu Đình liếc nhìn Tần Lãng, có chút cảnh giác, nháy mắt với người đàn ông để râu.
Tần Lãng từ lâu cảm thấy hai người cư xử có chút kỳ quái, trông bộ dạng thế này liền hiểu ra toàn bộ, chúng là đồng bọn hợp tác lừa bịp, nam nhân để râu quai nón nhận nhiệm vụ làm mồi nhử.
Gian lận thực sự là một ngành lâu đời và rộng lớn. Dù thế giới nào cũng không thiếu những kẻ lừa đảo, chỉ là hai người này một kẻ cử chỉ văn nhã, người kia mặt thật thà, họ thực sự không giống những kẻ lừa đảo.
Tần Lãng sắc thuốc xong, đem canh thuốc về phòng, Bạch Ngọc Cung bịt mũi uống cạn bát, ngắm Tần Lãng, nội tâm có chút cảm động, nếu không có hắn đi cùng, e mình sớm chết ở Hắc Phong Trại. Một bộ xương có lương tâm như vậy thực sự rất hiếm.
Tần Lãng thấy ả ngây người nhìn mình, hắn còn tưởng ả lại nảy ra chủ ý bất thường.
"Hình như cô có chuyện muốn nói?"
Chú thích
1.Nó có nghĩa là ẩn dụ một người đàn ông có dáng vẻ riêng, và cũng được sử dụng để mô tả vẻ đẹp của một người đàn ông.