Chương 3
Ta là chủ nhân
Tên cướp cao lớn đang cười toe toét chuẩn bị khui tờ giấy bùa thì bất ngờ bị vỗ vai, quay lại trừng mắt nhìn đồng bọn: "Sao lại đụng vào tao?"
"Đệ không có... tam ... tam ..." Tên cướp mập mạp sợ hãi chỉ phía sau lưng đồng bọn.
Tên cướp cao lớn đột ngột quay lại và thấy một bộ xương trắng đang lao về phía mình. Xương cốt chân phải ọp ẹp nâng một hòn đá lên cao rồi đập mạnh vào mặt hắn.
Tần Lãng đánh giá thiếu chính xác thực lực bản thân, chỉ biết nếu thất bại, hắn sẽ xong đời, người trong quan tài cũng chịu thiệt thòi, hắn bèn dốc hết sức ra đòn.
Tên cướp cao lớn còn chưa kịp phản ứng liền bị đập ngã xuống đất.
Tần Lãng tấn công cực tàn nhẫn, trực tiếp đập thẳng mặt gã đó, mảnh đá cắm sâu vào trong mặt, ép lòi con ngươi ra ngoài.
Tên mập sợ tè ra quần, nhưng không mất khả năng chiến đấu, rút dao thép sáng chói đâm vào ngực Tần Lãng.
Tất cả đều là kẻ độc ác với đầu dao nhuốm máu, sống bằng cách giết người, vung vũ khí trực tiếp chém điểm yếu hại, không phải ngươi chết thì ta vong.
Tần Lãng nhìn dao thép cắm trong ngực, hắn vốn muốn tránh, nhưng đối phương ra tay quá nhanh, dọa hồn phi phách tán.
Dao chọc vào cơ thể Tần Lãng, hắn thấy đau đớn, lẽ nào vì bị đâm quá sâu? Tần Lãng ngó dao thép xuyên qua người, xiên vào từ xương sườn trước, xuyên qua xương sống lưng bên phải, không có máu thịt, chẳng bị thương chút nào.
Tên mập đâm xong mới nhận ra đối thủ là một khung xương rỗng, vội rút dao nhưng vũ khí đã găm chặt xương sườn đối thủ, hai tay bóp mạnh kéo cả dao và xương qua phía hắn.
Tần Lãng lúc này mới xuất thủ, giơ bút xương hung hăng nhắm ngay mắt trái tên mập lùn mà đâm.
Phun!
Bút xương cắm sâu vào hốc mắt đối phương, đầu bút xuyên qua não, tên cướp béo lùn rên rỉ ngã xuống đất, chân tay co quắp hai lần rồi chết.
Chưa đầy một phút, Tần Lãng lần lượt giết hai người, chúng đều là kẻ gian ác cướp của, chết không hết tội, nhưng lần đầu giết người, tim không tránh khỏi đập nhanh.
Hắn thở dốc, miệng há to, lồng ngực ớn lạnh do gió thổi rét buốt sườn, thân thể toàn xương lởm khởm hoàn toàn không bị gió quấn, miệng dù lớn cũng không hít thở được một hơi.
Giẫm lên ngực tên cướp béo, hắn rút bút xương ra khỏi hốc mắt, may mắn bút xương không bị hư hại gì, đầu bút dính máu dường như lại hiện lên một tia sáng mờ ảo.
Cây bút xương trắng này có chút quỷ dị, gặp máu sẽ phát sáng, hình như máu có thể kích hoạt linh khí của bút. Hắn thu bút, cất vào khoảng giữa khuỷu xương cánh tay là vừa vặn.
Nắp quan tài được mở ra, cô gái mặc váy đỏ nằm bất động, không biết còn sống hay đã chết.
Tần Lãng vươn tay cởi bỏ tờ giấy bùa vàng phủ trên mặt nàng, lộ ra khuôn mặt xinh xắn trắng nõn như tuyết, hai mắt tròn xoe sáng trong tựa nước mùa thu, dù miệng nhỏ bị bịt vẫn có thể thấy là người đẹp tự nhiên. Nàng trông bộ xương lắc lư trước mặt nhưng cũng không quá sợ.
Tần Lãng duỗi ngón trỏ tay phải ra trước miệng làm động tác im lặng, sau đó rút quả cầu vải mà nàng đang ngậm trong mồm.
Cô gái thở phào nhẹ nhõm, thấy Tần Lãng đang giơ dao thép, hiểu lầm là định chặt mình, liền hét lên một tiếng đủ xé màn đêm.
Quá chói tai, Tần Lãng vội bịt vành tai xỏ lỗ, há to miệng phát ra tiếng kêu im lặng, đưa dao thép vào quan tài, chém bắp chân trái cô gái. Váy đỏ bị xẻ để lộ một phần da thịt lạnh như tuyết, bắp chân nhỏ liền hằn vết dao, máu chảy ra.
Cô gái la hét dữ dội hơn vì quá đau.
Sau khi phản ứng theo bản năng, trông thấy bộ xương bịt chặt tai ngăn tiếng ồn, cuối cùng cô gái cũng bình tĩnh: "Ngươi... ngươi muốn giúp ta?"
Vừa nãy nàng nghe tiếng nói chuyện bên ngoài quan tài, không dám giãy giụa vì giả chết, hy vọng khiến hai tên cướp từ bỏ ý định vô liêm sỉ. Tần Lãng gật đầu, động tác đơn giản nhưng lại khiến khớp xương va chạm nhau, có chút giống nhạc rock.
Sắc mặt cô gái đầy hài lòng như trút bỏ được gánh nặng: "Kỹ thuật triệu hồi của ta thực sự rất hữu dụng!"
Hốc mắt đen ngòm của Tần Lãng nhìn thiếu nữ, hắn liền có cảm giác tốt về nàng, chẳng lẽ thật sự cho rằng mình là xác sống do nàng triệu hồi sao?
Vẻ ngoài ưa nhìn thì giống nhau, nhưng tâm hồn thú vị vạn người chỉ có một. Cô ấy nên thuộc về phía trước, mình là kẻ phía sau.
“Nhặt dao thép lên và giúp tôi nới nó ra!” Cô gái nói bằng giọng ra lệnh.
Tần Lãng vốn đang định làm điều đó, hắn nhặt dao thép từ trong quan tài, chém đứt dây trói nàng.
Cô gái trẻ đội vương miện phượng hoàng và bộ váy đỏ từ từ ngồi dậy khỏi quan tài màu đỏ, cảnh tượng này trông rất lạ trong đêm.
Tần Lãng ngây ngốc nhìn nàng, tuy cứu người, nhưng không cảm thấy nhiều niềm vui.
Nhận ra thực tại mình là một bộ xương trắng, tâm trạng lại trở nên tồi tệ.
Đây là đâu? Tôi đã biến thành thứ gì? Đây có phải là một thế giới nơi con người và hồn ma chung sống hòa thuận với nhau không?
Cô gái đang lẩm bẩm điều nào đó, không biết đang nói gì, đột nhiên đưa tay ra.
Kéo giật!
Vỗ trán hói của Tần Lãng một cái, dán một mảnh giấy bùa màu vàng lên đó.
Cái vỗ này không nhẹ, Tần Lãng mất cảnh giác không khỏi choáng váng, ngồi xuống bùn bằng xương chậu.
"Ta tên là Bạch Ngọc Cung, ta sẽ là chủ nhân của ngươi từ hôm nay! Ngươi phải vì ta mà nhảy vào lửa cũng không sợ chết!"
Tại sao?
Tần Lãng hướng hai hốc mắt đen ngòm nhìn yêu nữ Bạch Ngọc Cung, dán một tờ giấy lộn lên trán ta, lập tức coi ta là người của cô?
Bạch Ngọc Cung liếc nhìn hai tên cướp chết thảm bên cạnh, không hề sợ sệt, khóe môi hiện lên một tia giễu cợt chết chưa hết tội.
Quả nhiên là yêu nữ lòng dạ cay độc, thủ đoạn tàn nhẫn, không hề đồng cảm.
Nàng muốn bò ra khỏi mộ, nhưng khi thấy xung quanh có bùn đỏ nhớp nháp, nàng không khỏi nhíu mày vẫy tay với Tần Lãng.
Hầu hết người đẹp đều mắc chứng nghiện sạch sẽ và luôn lo lắng trang phục bị dính bẩn.
Tần Lãng đứng dậy tới bên nàng, Bạch Ngọc Cung vỗ vỗ vai hắn: "Ngồi xổm!"
Tần Lãng thầm cười, tiểu nha đầu này tự cho bản thân quá giỏi, thật sự tưởng rằng một tờ giấy bùa có thể hoàn toàn khống chế mình sao?
Không thành vấn đề, phối hợp với cô một hồi, ngồi xổm xuống trước mặt Bạch Ngọc Cung. Bạch Ngọc Cung vén váy đỏ bước lên khớp vai trái hắn, lộ ra đôi chân dài mịn màng, không mặc quần dài.
Đế giày của Bạch Ngọc Cung nhảy dựng lên, ai ngờ bả vai Tần Lãng thình lình chìm xuống.
Bạch Ngọc Cung tuy nhảy thành công, đúng lúc đó chân lại mềm nhũn, lập tức mất thăng bằng, la hét thảm thiết, ngã xuống bùn, vương miện phượng hoàng trên đầu cũng rơi vào bùn ở đằng xa.
Chuẩn chó gặm cứt!
Bạch Ngọc Cung giống hệt con khỉ ngẩng đầu lên khỏi bùn đỏ, buồn bực than thở: "Đồ ngốc! Ngươi đúng là một bộ xương ngốc! Giúp ta lên!"
Tần Lãng hơi nhảy dựng lên, ra khỏi lăng mộ rất dễ, cơ thể không có da thịt nên cú bật nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hắn vươn tay đỡ Bạch Ngọc Cung.
Bạch Ngọc Cung biến thành mặt hoa lớn*, lúc này chỉ có thể tự trách mình học nghệ không tinh.
Tần Lãng thầm nghĩ, quan tài làm điểm tựa tốt thế kia cô không bước lại giẫm lên vai ta, đáng đời cô lắm, hắn đột nhiên nhận ra mình chẳng có lòng thương hoa tiếc ngọc mỹ nữ, chẳng lẽ hắn bỗng dưng mất hứng thú với phụ nữ?
Cúi đầu nhìn xuống.
Dường như không có hệ thống này.
Chú thích mặt hoa lớn:
Từ nguyên gốc là đại hoa liễm, nghĩa là bộ mặt hóa trang của diễn viên kinh kịch. Tình huống Ngọc Cung giẫm lên vai Tần Lãng rồi bị ngã chẳng khác gì tự biến mình thành trò hề. Có lẽ không ưa kinh kịch, thay vì viết thẳng là biến thành trò hề, lão tác viết kiểu ẩn ý kia để ngầm đả kích loại hình nghệ thuật này.
Đây chỉ là phỏng đoán chủ quan của người dịch. Thực tế như nào chỉ có lão tác là biết rõ nhất.