Chương 2: Váy đỏ và giày thêu

Chương 2

Váy đỏ và giày thêu

Tần Lãng giơ đôi tay lên liền thấy hai móng vuốt bằng xương trắng run trong gió đêm, những móng vuốt bằng xương trắng này rõ ràng là một bộ phận trên cơ thể hắn.

Hắn kinh hoàng hét nhưng không nghe thấy tiếng, tiền giấy cùng mưa rơi xuống đất đỏ sình lầy trước mặt.

Đám tang đang đi qua con đường phía trước hắn.

Kèn suona và tiếng khóc cùng vang, nhưng Tần Lãng lại bịt tai làm ngơ, trong đầu liên tục hỏi chính mình:

Tôi chết rồi à?

Nếu không, làm sao tôi có thể trở thành một khúc xương?

Cánh cửa đó, cánh cửa đó hẳn đã thay đổi tôi!

Bang! Bang! Bang!

Tiếng gõ mõ kéo Tần Lãng trở về thực tại.

Âm thanh phát ra từ quan tài màu đỏ thứ hai, đôi quan tài màu đỏ được chôn cùng lúc.

Minh hôn?

Tần Lãng nín thở, nếu còn hô hấp, hắn sẽ trông quan tài đi qua trước mắt lần thứ hai, bên trong quan tài nghe rõ tiếng cựa quậy?

Chôn sống?

Tuẫn táng?

Đầu hắn hiện lên ý nghĩ khủng khiếp, lúc đó mới nhận ra dù đoàn người đưa tang mặc hiếu phục màu trắng, nhưng tất cả đeo gươm trên eo, đám này hầu hết trông hung ác, gớm ghiếc, giống những tên cướp bắt cóc hắn từ ngày đầu.

Tần Lãng trốn ở sơn động không dám lên tiếng, nếu hắn bước ra ngoài với bộ dạng toàn xương xẩu, sợ rằng hắn chưa dọa được ai chết đã bị đối phương đập chết.

Lộn xộn!

Không biết mình còn sống hay đã chết.

Nơi chôn cất nằm bên phải cách hắn hai mươi mét ở phía trước, mộ được đào xong.

Dẫn đầu là một người đàn ông cao gầy mặt vàng nói: "Đại ca đi mạnh giỏi nhé, chúng tôi bắt được yêu nữ bồi táng cùng huynh, để ả với huynh mỗi ngày sống vui vẻ dưới suối vàng."

Chắc chắn là chôn sống, bên trong quan tài thứ hai hóa ra là người sống, thời đại nào mà có chuyện phản nhân văn bồi táng cùng người chết thế này.

Không được!

Gọi cảnh sát!

Tần Lãng ngập tràn phẫn nộ, nghĩ cách ngăn cản thảm cảnh xảy ra, nhưng vừa thấy đôi tay liền nản lòng, mình thành một khúc xương trắng như này còn có thể làm gì?

Một tiếng sấm nổ vang từ độ cao thấp, hắn vô thức bịt tai, sờ sờ đầu lâu trọc lóc, không có lỗ tai, chỉ còn hai hố đen, nội tâm không ngừng truyền đến cảm giác mất mác.

Cơn mưa bất chợt nặng hạt khiến đám tang chuệch choạc, người đàn ông mặt vàng vội bảo đặt hai quan tài xuống đất, giao việc lấp hố cho hai thủ hạ, gã dẫn những người khác về dưới trận mưa lớn.

Sau khi đoàn tang lễ rời đi, chỉ còn hai kẻ đang lấp đất, gã cao lớn mắng chửi: "Mẹ nó, vì sao mỗi lần khổ sai đều là chúng tao phải làm hả?"

Tên mập mạp thở dài: "Tam ca, ai khiến chúng ta có một thân phận mới?"

"Hừ! Nếu lão tử không phải bị quan phủ ép cho không còn chỗ trốn vì tội giết người, lão tử sẽ không bao giờ để ý Hắc Phong Trại nhỏ bé này."

"Suỵt! Im lặng, đừng để bị nghe thấy."

"Sợ cái rắm! Nửa đêm một cái bóng ma cũng không có."

"Tam ca, đừng phàn nàn nữa, chúng ta làm xong việc rồi rời đi."

Tần Lãng tuy không còn hai tai, nhưng thính giác có vẻ sắc bén hơn trước, nghe bọn này đối thoại hẳn là cướp, dù sao cũng không phải người tốt.

Bang! Bang! Bang!

Cuộc vật lộn trong quan tài màu đỏ vẫn tiếp tục, cô ấy có thể cảm nhận tuyệt vọng từ tiếng đào đất nhanh chóng.

Tên cướp giơ cao xẻng xúc đất sét đỏ dính ném lên nắp quan tài.

“Thật đáng tiếc nếu chỉ chôn cất cô ta.” Tên cướp mập mạp chun mũi thở dài.

Tên cướp cao lớn vừa xúc đất, nghe bạn đồng hành nói thế bèn không làm nữa, hắn hung hăng nhét xẻng vào gò, nói nhỏ: “Đã bao lâu rồi mày không động vào gái?"

Gã mập nuốt nước bọt hiểu ý, nhưng không có gan, lắc đầu nói: "Tam ca, đừng nghĩ nữa, mau làm cho sạch sẽ đi."

"Tổ sư nó chớ! Chúng ta đến Hắc Phong Trại đã hơn ba tháng. Không có việc nào tốt đến với mình. Công lao vất vả đều của chúng ta. Tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc lại bị chôn vùi thế này. Thật đáng tiếc."

"Nhưng đại đương gia đã chết trong tay yêu nữ này..."

"Đại đương gia cái rắm, hắn chỉ là một thằng đã chết, lúc còn sống bắt chúng ta mang rượu cho hắn bù khú, chết rồi vẫn còn bá đạo đếch tha mỹ nữ, hắn không thể thưởng thức, tao với mày hãy chơi thay hắn. "

"Nhưng……"

"Mày sợ cái gì, nhiều nhất một canh giờ, sau khi vui vẻ với ả, chúng ta sẽ chôn, ai biết?"

Gã mập cuối cùng cũng bị đồng bọn thuyết phục.

Cả hai nói làm là làm, nhảy xuống khỏi nấm mồ.

Tần Lãng vô cùng chán ghét khi nghe đoạn đối thoại, chúng là những tên cướp cùng hung cực ác, thay vì thương cảm cho phụ nữ bị chôn sống trong quan tài, chúng lại nảy sinh tà niệm, quả thật tội đáng muôn chết.

Tên mập thấy tờ giấy bùa màu vàng dán quanh quan tài, gió đêm thổi qua, lá bùa kêu bộp bộp, như có hơn chục bàn tay vô hình vỗ vào quan tài, hắn trầm giọng nói: "Đây là bùa trấn yểm quan tài. Nếu xé nó ra có phiền phức không?"

Một tiếng sấm nổ vang, tên béo lùn rùng mình kinh hãi, khiếp sợ nhìn bầu trời đêm.

"Sợ cái gì? Không phải người chết sao? Dù là người chết cũng không có gì phải sợ. Yêu ma quỷ quái đều là trò lừa bịp. Trưởng thành đến chừng này rồi tao chưa từng thấy qua."

Gã cao lớn giơ tay xé bùa vàng, tên mập lùn thấy đồng bọn dường như chưa nhận báo ứng gì, bèn lấy hết can đảm xé bùa trước mặt mình.

Hai tên liếc nhau, cầm xà beng cạy một góc nắp quan tài.

Chúng không biết người trong quan tài tắt thở hay chưa, đột nhiên không còn giãy giụa, bên trong không một tiếng động.

Hai người cùng cạy nắp quan tài lên, trời đang mưa nhẹ hơn, đinh đóng quan tài phát ra tiếng kẽo kẹt, giống tiếng sói đói gặm xương.

Tần Lãng thầm chửi đồ đê tiện, tìm kiếm hai bên xem có thứ gì có thể làm vũ khí, công cụ duy nhất hữu dụng là cây bút xương.

Hắn thấy trước mặt nhiều đá, lẳng lặng bò ra khỏi động, lúc trong hang bị bùn đỏ bao quanh, bùn do nước mưa ngâm thành tác dụng đệm giảm lực rất tốt, giúp hắn cử động không phát ra tiếng nào.

Trèo ra khỏi hố, mơ hồ nghe được những vần thơ đồng giao trong sương mù:

Tháng bảy rưỡi mở cửa ma, ma mở ra quỷ quái, quỷ quái khổ, bán đậu hũ, hủ tíu, trứng lộn.

Trứng đập ra thì có ca ca ở trong, có ca ca ra mộ, bên trong là ông bà ra thắp hương, bên trong có một cô gái bước ra thắp đèn...

Tần Lãng rợn tóc gáy, vì gió thổi mưa sa liên tục cắt ngang khúc hát đồng giao, gây cảm giác như có như không.

Đúng lúc này, tên mập lùn đột nhiên nhìn qua phía hắn, Tần Lãng vội trốn sau một bia mộ, bây giờ mới nhận thấy vừa bò khỏi lăng mộ phía sau.

"Tam ca... tam ca, anh có nghe thấy ai hát không?"

Một loạt tiếng sấm sét trong không khí vang lên, tên cướp cao lớn tức giận nói: "Đừng có giả thần lộng quỷ ở đây, làm gì có người hát? Là tiếng gió!"

Tần Lãng nghĩ thầm, gió? Không phải chớ, rõ ràng tôi cũng nghe thấy.

Mắt thích nghi hoàn cảnh xung quanh, cúi đầu xuống, khớp xương cổ chân cứng ngắc phát tiếng răng rắc.

Tấm lưng không xương của Tần Lãng căng thẳng đè lên bia mộ, mảnh xương va bia mộ vô tình vỡ vụn! Một âm thanh vang lanh lảnh.

Miễn cưỡng nhắm mắt lại một chút, hình như nó không có tác dụng gì, hốc mắt to thế này hoàn toàn không thể nhắm lại được.

——Không có mí mắt!

"Tam ca, hình như có người bắn súng!"

"Mẹ kiếp! Chỉ có mày dọa sợ chết người thôi, biết không hả?"

Tên cướp cao lớn bắt đầu thấy nổi da gà, nhưng dục vọng vẫn đánh bại nỗi sợ hãi, cuối cùng cạy mép nắp quan tài, gọi đồng bọn cùng tháo gỡ.

Móng vuốt xương trắng ngoạm hòn đá to bằng nắm tay, trọng lượng nặng như quả tạ sắt, dùng cỏ dại che thân chỉ còn xương, bò lổm ngổm, mưa rơi trên người, rửa sạch bùn đỏ trên xương, nước bùn đỏ chảy xuống xương trắng như ngọc, đỏ như máu.

Hai tên cướp dường như ý thức được, đồng thời quay đầu, Tần Lãng không còn chỗ trốn, nằm bất động trên mặt đất giả vờ chết.

Bản lĩnh diễn kịch.

Rất tự nhiên.

“Người chết!”

Tên cướp cao lớn thấy Tần Lãng nằm trên mặt đất đỏ, gã không hề biểu hiện đặc biệt kinh ngạc, mà là thở phào nhẹ nhõm.

Gần đó là cái mương xương trắng, bên trong đầy hài cốt người chết, không có một vạn cũng cỡ chín ngàn, vì xảy ra trận đánh lớn một trăm năm trước, không lạ khi xương rải rác trên sườn đồi. Cậu bé chăn cừu dũng cảm gần đó thậm chí còn lấy đầu lâu để đá bóng. Nhưng những hộp sọ còn lại rất hiếm cái hoàn chỉnh.

"Tam ca... lúc nãy hình như, hình như không thấy có... đống xương đó..."

"Vì mưa to đến nỗi không nhìn rõ xung quanh. Tao nói mày thật phiền phức? Nếu sợ cứ qua đó xem thử. Đừng làm mất hứng lão tử vui vẻ." Hắn dùng lực hai cánh tay đẩy nắp quan tài nhưng vẫn khó hơn một chút.

Một chiếc váy dài màu đỏ như máu, tất trắng và đôi giày thêu hoa xanh trên nền đỏ.

Kích thích!

Thèm!

Tiếng nước dãi chảy ròng ròng, cố hết sức mở nắp quan tài, gã mập lùn vẫn ngoảnh lại.

"Nhòm cái gì mà nhòm? Mau tới giúp!"

Tên cướp giật mình như tỉnh mộng mới đến giúp đỡ, hai tên nhấc nắp sang một bên, tia chớp nhảy múa trên bầu trời đêm chiếu sáng người phụ nữ trong quan tài.