Chương 26
Hoành địch đoản tiêu bi mãn thiên
Tần Lãng trèo lên tấm lưng rộng lớn của con cá phủ đầy cỏ nước, giống đang đứng trên thuyền nhỏ, hắn khá tò mò khi thấy tia sáng xanh lam nhỏ, dùng bút xương gõ nhẹ vào nó, chưa kịp đến gần, một tia sáng xanh bị cây bút xương hút.
Giọng nói sợ hãi vang trong đầu Tần Lãng: "Thượng tiên tha mạng..."
Tần Lãng nhìn chung quanh không có ai, chỉ có duy nhất sinh vật quỷ giao đăng dưới chân, chẳng lẽ là nó nói chuyện.
"Thượng tiên tha mạng cho tôi, tiểu yêu có mắt không tròng xúc phạm thượng tiên, xin thượng tiên từ bi thương xót tha cho tôi một con đường sống."
Tần Lãng lúc này mới có thể khẳng định chính là con cá truyền tin cho mình, đương nhiên cá không nói được tiếng người, nó tu luyện tám trăm năm thành yêu, biết cách giao tiếp mà mình có thể hiểu được.
Tần Lãng nhìn xuống đôi mắt nhỏ bé của nó, trong lòng nói: "Lúc nãy không phải ngươi muốn ăn ta sao?"
"Cho tiểu yêu một ngàn lá gan cũng không dám xúc phạm thượng tiên, ngài hút một nửa linh hồn lực của tiểu yêu, diệt căn cơ tu luyện một trăm năm, tiểu yêu biết sai rồi, chỉ cần thượng tiên tha mạng, nguyện vì thượng tiên lên lên núi đao xuống chảo dầu, xông vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ."
Một con cá thề độc như vậy để tỏ thành ý, một câu trung thành bao hàm cả sashimi, cá rán, cá hầm và cá nướng, thật độc ác với bản thân, chủ động thề sẽ bị bốn người phanh thây xẻ thịt nếu phản bội.
Tần Lãng đưa ra điều kiện.
"Không khó để ta tha thứ cho ngươi. Ta có một người bạn vừa bị cướp lên thuyền nhỏ. Chỉ cần ngươi giúp ta giải cứu cô ấy, ta sẽ tha cho ngươi."
"Thượng tiên, ngài đang nói thuyền trục hồn của ngũ ma phá sóng?"
Tần Lãng sửng sốt một chút: "Cái gì mà ngũ ma phá sóng? Ta chỉ thấy thuyền đó có một cái đèn lồng màu vàng, bên trên có bốn người áo đen, mang theo một cái bao tải."
"Chính là chúng. Thuyền kéo bởi năm con ma nước chết đuối, đi suốt tám trăm dặm trong nước cả ngày lẫn đêm, bây giờ nó đã đi rất xa."
Tần Lãng nghe vậy, có lẽ không sai, gật đầu nói: "Có thể đuổi kịp không?"
"Bắt kịp!"
"Vậy còn không mau đuổi theo!"
Quỷ giao đăng đau khổ nói: “Thượng Tiên, cơ thể tiểu yêu bị ngài định thân, đổ đầy nước sông vào bụng tiểu yêu, tiểu yêu làm sao đuổi được?” Bụng ngày càng lớn, thân thể bắt đầu chìm xuống.
Tần Lãng nâng lòng bàn tay, lá bùa vẽ bằng bút xương trắng trên bàn tay biến mất hoàn toàn, xem ra định thân phù được vẽ bởi bút xương chỉ có thể dùng một lần, bèn cầm lấy bút xương vẽ một biểu tượng hóa giải lời nguyền trong bàn tay, lẩm bẩm câu thần chú và bắn một nốt vào lưng cá, cơ thể nó lập tức khôi phục tự do.
Phun! Bụng phun ra nước sông, vì nước phun ngược gió, gió sông thổi như mưa, Tần Lãng ướt như canh gà.
Tần Lãng nâng bút xương lên, lo lắng yêu quái tạo phản, nếu nó dám có gan trở mặt, hắn sẽ dùng bút xương hút đèn mê hồn của nó, hoàn toàn xóa bỏ tám trăm năm đạo hạnh.
Tay cầm bút thần, trong lòng tự tin.
Quỷ Giao Đăng nhắc nhở: "Thượng tiên ngồi vững vàng."
Tần Lãng nhìn trái nhìn phải, không có gì để nắm bắt ngoại trừ xúc tu trên đỉnh đầu kết nối với đèn. Quỷ giao đăng quay đầu chuyển hướng, Tần Lãng vươn tay nắm xúc tu dày bằng cổ tay người lớn và rất trơn, dùng hai tay ôm nó, nằm trên lưng con vật.
Một đôi vây cánh cá tản ra mặt sông, đột nhiên thu về hai bên thân thể, giống mũi tên bật khỏi dây cung lướt xuống dòng nước và bắn đi.
Tần Lãng dự đoán được tốc độ của nó, biết nó nhất định rất nhanh, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Ầm ầm hai tiếng, hai cánh tay trượt đến khúc giữa dọc theo xúc tu, vì tăng tốc đột ngột, thân thể thoát ly ra sau lưng cá, cả người lơ lửng trên không, song song với sau lưng nó.
Quá nhanh!
Gió thì thào bên tai, thổi da mặt Tần Lãng lên xuống như sóng, chưa kịp ngậm miệng, miệng há lớn, răng hàm sau lộ hết ra ngoài, gió thốc vào bụng lạnh buốt, cảm thấy bụng trương sưng.
Lúc Tần Lãng đang lo lắng không bám kịp xúc tu sẽ bay văng đi, đèn mê hồn trên đỉnh xúc tu đột nhiên nở rộ như hoa, nói chính xác giống một cây nấm.
Ô màu xanh lam mở ra như nấm, chắn gió sông đang ập tới Tần Lãng, Tần Lãng lại ngã xuống, nằm trên tấm lưng rộng, cứng rắn và nhẵn nhụi của quỷ giao đăng, mùi cá tanh hôi liền xộc lên.
Quỷ giao đăng nói: "Thượng tiên, ngài có chắc chắn sẽ đánh bại chúng không?"
Tần Lãng hỏi: "Bọn họ rất lợi hại sao?"
Con cá nói: "Kẻ cướp bạn ngài là trấn yêu sư của triều đình, trấn yêu sư có thể điều khiển ngũ ma phá sóng cùng lúc, ít nhất hắn đạt cảnh giới tứ phẩm, thực ra tiểu yêu vừa nằm phục kích dưới đáy thuyền bọn chúng, cân nhắc không nên phát động tấn công vội vàng."
Tần Lãng hiểu ý nó, sở dĩ nó không tấn công vì lo lắng sẽ không đánh bại được nhóm người trên thuyền, nếu hôm nay không phải tình cờ dụng định thân thuật, hắn chưa chắc khuất phục thành công con yêu ngư cực đại này.
Ngay cả quỷ giao đăng cũng thấy sợ hãi, chứng kiến thực trấn yêu sư, định thân phù mà Tần Lãng vừa mới học có lẽ không thể kiềm chế bọn họ, Tần Lãng nghĩ đến bút xương trắng, tuy hắn nhận ra bút xương là vô hạn, nhưng tới giờ chưa hoàn toàn nắm vững công dụng.
"Trấn yêu sư rất lợi hại sao?"
"Thượng tiên, ngài đang cố ý thử tiểu yêu sao?"
"Để ngươi nói ngươi cứ việc nói."
Quỷ giao đăng hoàn toàn bị Tần Lãng áp chế, thành thật trả lời: "Thực ra trấn yêu sư là cấp dưới trong hệ thống quan chức thuộc Đại Ung Trấn Yêu Ty, trách nhiệm của Trấn Yêu Ty là hàng yêu trừ ma, trục quỷ độ hồn. Tróc quỷ bất phân triều đình hay dân dã. Nho giáo, Phật giáo và Đạo giáo đều có cao nhân. Kể từ khi Trần Cùng Niên thành lập Trấn Yêu Ty, chỉ có một trấn yêu sư chuyên nghiệp, Trần Cùng Niên tu luyện theo khả năng của mình, chia trấn yêu sư thành cửu phẩm nhị thập thất cảnh, nhất phẩm giám yêu cảnh, nhị phẩm thông linh cảnh, tam phẩm ngự linh cảnh, tứ phẩm chu linh cảnh, ngũ phẩm diệt yêu cảnh, lục phẩm phệ linh cảnh, thất phẩm tụ linh cảnh, bát phẩm thoái ma cảnh, cửu phẩm diệt ma cảnh, mỗi cấp bậc chia thành ba cảnh giới khác nhau, đặt theo tên ba người đứng đầu."
Tần Lãng thầm nghĩ, từ đó suy ra có thể khống chế ngũ quỷ phá sóng, trấn yêu sư ít nhất phải đạt tứ phẩm chu linh cảnh, không dễ đối phó năm con ma nước, nhưng họ bị buộc phải kéo thuyền, ắt hẳn mang đầy lòng oán hận trấn yêu sư, nếu ta có thể giúp họ loại bỏ kiểm soát của trấn yêu sư, có lẽ họ sẽ sát cánh chiến đấu với ta.
Bạch Ngọc Cung sợ hãi tỉnh dậy, cơ thể đau nhức, yếu ớt, thực ra ả có nghe tiếng ho và tiếng nhắc nhở của Tần Lãng, nhưng hít phải mùi thơm lúc đó nên không thể động đậy.
Bạch Ngọc Cung hối hận vô cùng, nếu không phải vì mình tranh cường háo thắng, dùng định thân phù chống lại Tần Lãng, có lẽ không rơi vào kết cục này.
Tốc độ thuyền dường như chậm lại, có người bước tới, mở bao giúp Bạch Ngọc Cung lộ đầu ra ngoài, nhìn thoáng qua ngọn đèn trục hồn trên thuyền, Bạch Ngọc Cung không chịu nổi ánh sáng yêu dị, nheo mắt cúi đầu.
Nam Tử trung niên phụ trách lái thuyền nhìn xuống Bạch Ngọc Cung, nói: "Ngươi cho rằng có thể trốn thoát sao?"
Bạch Ngọc Cung nói: "Chu Luyện Thạch, nếu ngươi dám động vào một ngón tay ta, sư phụ ta sẽ giết hết thân nhân, bằng hữu của ngươi, không chừa một người nào."
Chu Luyện Thạch là một trong bảy tội phạm lớn của Đại Ung Trấn Yêu Ty, bảy tên đều là tội đồ, tất cả đều phạm tội đại ác.
Mười tám năm trước, Trần Cùng Niên thành lập Trấn Yêu Ty, cố gắng hết sức để chọn ra những tên tội phạm, đào tạo chúng thành tài để lập công chuộc tội. Sở dĩ Trấn Yêu Ty phất lên nhanh chóng thời gian ngắn và thành thế lực không thể thiếu trong triều đình Đại Ung là nhờ một phần góp sức hiệu quả của những người này.
Chu Luyện Thạch nói: "Ngươi chỉ là đệ tử của Nhạc Dương Thiên. Bất kể năng lực hắn lớn đến đâu, một phái Cửu U Tông cũng không dám tranh giành với Đại Ung, chỉ cần ngươi giao (Vô Cấp Âm Dương Đồ), ta sẽ để ngươi đi."
Bạch Ngọc Cung cười khinh thường: "Cái gì mà (Vô Cấp Âm Dương Đồ)? Sao ta chưa nghe nói? Không phải con tiện nhân kia lệnh ngươi bắt ta sao? Ngươi hứa sẽ thả ta đi? Ý ngươi muốn độc chiếm (Vô Cấp Âm Dương Đồ) cho riêng ngươi chứ gì?"
Chu Luyện Thạch thở dài nói: "Tuổi trẻ thật ương ngạnh, chết ở chỗ này, ngươi không thấy đáng tiếc sao?"
Bạch Ngọc Cung lạnh lùng nói: "Dù chết cũng không chịu khuất phục trước những tên yêu nghiệt họa loạn Đại Ung các ngươi."
Chu Luyện Thạch nói: "Thiên mệnh không thể vi phạm, con người có thể truy đuổi. Ngươi còn rất nhiều năm thanh xuân, vậy tại sao phải cố chấp không hối hận?"
Bạch Ngọc Cung nói từng chữ một: "Xưa nay ta chưa từng thấy cái gì mà (Vô Cấp Âm Dương Đồ), quá khứ ta cũng chưa từng nghe nói, con tiện nhân kia hô lên bắt trộm để hãm hại ta, Chu Luyện Thạch ngươi giúp kẻ ác làm chuyện xấu, ắt không có kết quả tốt, muốn giết cứ giết, nếu ta chớp mắt không phải con cháu long tộc.
Chu Luyện Thạch đang định nói, xích sắt ở mũi tàu va chạm ầm ĩ, ngọn đèn trục hồn màu vàng đung đưa dữ dội trong gió, ba hắc y nhân bịt mặt có vẻ hơi căng thẳng.
Vẻ mặt Chu Luyện Thạch không chút dao động, trầm giọng nói: “Các ngươi trông chừng cô ta.” Gã sải bước tới mũi tàu, năm sợi xích sắt chìm trong nước run lên dữ dội, đột nhiên duỗi thẳng, mũi tàu bất ngờ bị chìm do lực kéo của dây xích sắt.
Chu Luyện Thạch đứng dưới ngọn đèn trục hồn và thổi cây tiêu xương.
Tiêu vừa cất lên, xa xa có tiếng hát lay động mịt mù như sương khói lại lạnh lẽo thê lương, đó là giọng nữ nhân.
——Mày xanh răng trắng[1] ở lâu thuyền, nâng sáo đoản tiêu buồn phương xa. Gió xuân tự tin lay động buồm ngà voi, ngày muộn còn xem sợi dây gấm. Cá thổi sủi bọt, thuyền lắc lư mái chèo, chim én bay về dự tiệc. Nếu không có thuyền nhỏ chèo được, trăm vò tiễn rượu như suối?
"Lục Lang! Lục Lang của ta!"
Chú thích:
1.Tả ngoại hình nữ nhân xinh đẹp