Chương 25
Sinh ra làm người, tôi thấy hối tiếc
Tần Lãng vốn cách thuyền hơn mười thước, nhưng đột nhiên thấy từ đuôi thuyền kéo ra một đạo nước trắng, nháy mắt trên sông Bạch Long chỉ còn một đốm sáng nhỏ màu vàng, Tần Lãng không tin mắt vào mắt mình, tốc độ thuyền nhanh hơn nhiều so với tàu cao tốc.
Chưa kể hắn còn ở trạng thái định thân, dù tay chân có thể tự do cử động cũng không có cơ hội đuổi kịp con thuyền đó.
Bạch Ngọc Cung là hy vọng tốt nhất để hắn lấy lại lưỡng hồn nhị phách, nếu ả gặp tai nạn, mình sẽ mất cơ hội định hình lại thân thể.
Tần Lãng lòng nóng như lửa đốt, Bạch Ngọc Cung à Bạch Ngọc Cung, cô thật sự nhặt đá đánh vào chân chính mình, tranh cường háo thắng, ngu hết chỗ nói, nếu cô không lạm dụng định thân thân thuật vào ta, cô không chịu thảm họa khó tránh khỏi này đêm nay, quả báo một mình cô là đủ rồi, vì sao liên lụy ta?
Chờ thêm năm giờ nữa nó mới có thể tự động giải phóng trạng thái định thân, dù đuổi kịp, đóa hoa cũng lạnh rồi, tình huống trước mắt, lo lắng cũng vô dụng, chỉ có thể chờ khôi phục tự do di chuyển.
Tần Lãng tuy trước đây khí chất rất tốt, nhưng vẫn không dễ khống chế thân thể mình, đa phần nhờ lớp da này, nếu chỉ có bộ xương trắng, không đủ sức nổi, hắn không thể nổi trên mặt nước và sẽ chìm xuống đáy sông.
Gió đêm thổi ào ào, giấy bùa màu vàng bay trong không trung, một tờ bùa xoay người bay về phía Tần Lãng, thị lực Tần Lãng kinh người, nhận ra tờ bùa này hóa ra là lá bùa giải lời nguyền mà hắn vẽ cho Bạch Ngọc Cung.
Tần Lãng nhìn chằm chằm vào lá bùa hóa giải lời nguyền, lòng thầm lẩm bẩm câu thần chú, lúc nổi lên trong nước lạnh, hắn chợt thấy chân tay rã rời, trạng thái định thân đột nhiên bị giải trừ khiến hắn mất cảnh giác mà chìm vào trong nước, nhưng phản ứng nhanh, bịt kín mũi miệng, lớp giáp trận bọc xương nhanh giúp nổi lên mặt nước.
Hoàn toàn không thấy thuyền nhỏ cướp Bạch Ngọc Cung, gió càng lúc càng mạnh, sóng càng lúc càng gấp.
Hiện tại thuận buồm xuôi gió cũng không đuổi kịp thuyền có tốc độ nhanh như thuyền máy, Tần Lãng đoán chắc thuyền đó phải do động cơ thần bí nào đó lái, quay đầu nhìn lại thuyền chở khách đã ở rất xa, chiếc thuyền khách tiếp tục ngược dòng, không ai để ý có hai vị khách mất tích.
Tần Lãng cố gắng bơi về phía trước không hề thấy mệt mỏi, từ khi bước vào thế giới này, hắn không thấy mệt, nếu thân thể giáp trận của hắn không bị phá vỡ, hắn vĩnh viễn bơi như vậy, tuy tốc độ không chậm nhưng không sánh nổi với thuyền bắt Bạch Ngọc Cung.
Tần Lãng bắt đầu nghĩ có lẽ mình vĩnh viễn không đuổi kịp Bạch Ngọc Cung, từ nay về sau không bao giờ gặp lại nữa, hắn chưa từng cảm thấy Bạch Ngọc Cung quan trọng như vậy.
Đột nhiên mất đi hy vọng, hắn vẫn không từ bỏ, không phải là không chịu từ bỏ Bạch Ngọc Cung, không phải từ bỏ hy vọng, cuối cùng hắn nhận ra mình chưa bao giờ mất đi niềm tin vào cuộc sống và sự bướng bỉnh của hắn, cả hai điều đó thấm vào xương tủy hắn rồi.
Sinh ra là một con người, tôi thấy thật hối tiếc.
Hiện tại thành xương trắng, Tần Lãng không còn muốn viết lại quá khứ hối hận. Vung tay, vung chân, chen qua sóng biển, dù chỉ có một tia hy vọng, hắn cũng sẽ đuổi, không chết không ngừng!
Vừa nghĩ tới chết, hắn cảm giác thủy triều hắc ám dưới mình dâng trào, Tần Lãng tin có gì đó không ổn, cúi đầu nhìn xuống thấy một tia sáng xanh mờ nhạt xẹt qua thân ảnh nhanh như chớp, phóng tới cách hắn bên ngoài nửa dặm. Ánh sáng đột nhiên quay mạnh dưới nước, kéo ra một dải sáng dài tuyệt đẹp.
Một ngọn đèn nhỏ màu xanh lam từ đáy nước nhô lên, chiếu sáng mặt sông tối tăm, Tần Lãng nhìn đèn nhỏ màu xanh lam, cảm thấy ánh sáng kỳ dị không có gì đặc biệt, ngọn đèn nhỏ chậm rãi di chuyển về phía hắn.
Cách Tần Lãng khoảng hai trượng, một cái đầu khổng lồ từ từ nổi lên từ đáy nước. Đây là quỷ giao đăng (cá đuối đèn ma), một trong những loài cá hung dữ nhất sông Bạch Long. Sinh vật ăn thịt hung dữ này ăn xác chết và vật sống, tấn công người và gia súc rơi xuống nước. Nó được đặt theo tên đèn nhỏ trên đầu.
Ngọn đèn nhỏ màu xanh này gọi là đèn mê hồn, nó ngưng tụ bởi linh hồn và nỗi đau của người chết, người thấy ngọn đèn này sẽ bị ảo giác nghiêm trọng, chủ động nhảy xuống sông nước, thành bữa ăn ngon cho quỷ giao đăng.
Quỷ giao đăng trưởng thành có thể dài tới năm trượng và có các vây phát triển tốt, trông giống sinh ra hai cánh, lặn xuống nước gần như cả ngày và chỉ ra khỏi sông để săn mồi vào giữa đêm.
Cá cao tới hai thước, xúc tu dày ngang cánh tay người lớn, đèn ma liên tiếp lắc bên này sang bên kia leo lên, ánh sáng yêu dị lập lòe mờ mịt, cố gắng làm Tần Lãng bối rối trong nước, nhưng nó không biết hắn chỉ là một bộ xương mặc da giáp trận.
Tần Lãng hít một hơi khí lạnh, thật đúng là phòng dột đêm mưa gió, chưa đuổi kịp Bạch Ngọc Cung, hắn lại gặp phiền toái này, trên người không có vũ khí, dù có vũ khí trong tay, hắn không đối phó nổi con đại yêu thú hung mãnh như vậy ở giữa sông.
Điều đầu tiên nghĩ đến là định thân phù, nếu có bút chu sa trong tay, có thể dùng định thân phù ngăn chặn con quỷ giao đăng hung mãnh này.
Không có bút chu sa, chỉ có một cây bút bằng xương trắng, vẫn còn ẩn giữa khuỷu cánh tay trái, Tần Lãng sờ sờ vị trí cẳng tay trái, khéo gỡ bút xương trắng trên da thịt, dùng sức đẩy mạnh, đầu bút xuyên qua da, không có hệ thống thần kinh cũng không đau đớn.
Hắn rút bút xương, đầu bút sáng lên tia sáng xanh, từ khi đại chiến trong miếu, đầu bút xương vẫn luôn duy trì một màu lam nhạt.
Cố gắng kích thích ánh sáng xanh để điều khiển quái thú và các tia khác, nhưng không có phản hồi sau nhiều lần thử.
Quỷ giao đăng định ăn thịt con mồi dưới nước, lưng lộ trên mặt sông, hai vây duỗi ra trông giống hình tam giác cân rất lớn, đầu nó càng ngày càng sáng.
Tần Lãng trôi nổi trên sông, thủy lưu đẩy thân thể hắn về phía con cá.
Chỉ khi đối mặt nguy hiểm, hắn mới nhận ra sức mạnh trái tim mình, có lẽ liên quan đến việc hắn thiếu trái tim, Tần Lãng không hoảng sợ, không hỗn loạn, bút xương phát sáng nhanh vẽ ra một định thân phù trong lòng bàn tay, ánh sáng xanh lam rất đẹp, hy vọng đó không phải là một ý kiến tồi.
Khi hắn tập trung vẽ bùa, khoảng cách giữa hắn và con cá rút ngắn hơn một nửa.
Con cá há miệng lớn, lộ đầy răng nhọn sắp xếp như răng cưa, mỗi răng như dao, con mồi không trốn, lẽ ra bị mê hoặc bởi đèn mê hồn mới đúng, nó không thèm trượt đôi vây, ôm cây đợi thỏ, chờ con mồi trôi vào miệng, nghĩ đến mùi máu người sống, từng chiếc xương cá run lên vì phấn khích.
Tần Lãng chỉ còn cách nó một trượng, tay phải cầm bút xương trắng, tay trái duỗi về phía trước, định thân phù tỏa ánh sáng xanh nhắm thẳng con vật.
"Định!"
Ngọn đèn mê hồn đang dị động trên đầu cá, đột nhiên ngưng tụ ở đó, không chỉ là đèn mê hồn, toàn thân con cá tiến vào trạng thái định thân, nước sông không ngừng từ trong miệng há ra tràn vào cái miệng to tướng, trông giống như một ký tự 囧[1] phóng to.
Dù tia cá rất lớn, nhưng nó chỉ là cấp độ yêu thú, yêu thú đã khai sáng trí tuệ và có linh tính của yêu quái, nhưng nó không thể biến hình thành con người, tu vi bình thường nhưng cũng biết sợ, nếu tiếp tục như vậy trong thời gian ngắn, bụng nó sẽ đầy nước sông, thậm chí nó còn thấy trước cảnh tượng bị chìm chết trong nước.
Không có gì phải sợ chết, nhưng cá lớn chết đuối trên sông Bạch Long là một đại sỉ nhục!
Chú thích
Quýnh 囧 nghĩa đen là "cửa sổ có hoa văn". Kể từ năm 2008, nó thành hiện tượng mạng và được sử dụng rộng rãi để thể hiện bối rối và u ám, vì ký tự này tương đồng với nét mặt buồn bã.