Chương 14: Cô chảy máu rồi

Chương 14

Cô chảy máu rồi

Bạch Ngọc Cung tới đóng cửa chính và cửa sổ, cởi áo khoác, thấy Tần Lãng đứng trước cửa sổ, hai hốc mắt đen kịt hướng về mình, ả không biết vì sao lại hoảng sợ.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Quay qua đi!"

Tần Lãng nói: "Ta không thấy cái gì hết."

Ta không quay đó, tại sao ta phải nghe lời cô? Ngồi xuống ghế và quang minh chính đại nhìn thẳng.

Bạch Ngọc Cung ôm ngực xoay người, tay còn có chút nhỏ, trong lòng có chút xấu hổ, khẽ nhắc nhở chính mình rằng hắn chỉ là bộ xương thôi, mình thật sự bị bệnh, hắn không phải nam nhân lại không thể thấy, ngay cả thái giám cũng không bằng.

Nâng đôi chân dài bước vào bồn tắm, vết thương trên chân còn chưa lành, bị nước nóng làm xót, không kìm được mà khẽ kêu một tiếng.

"Ai da!"

Tần Lãng cảm thấy xương cốt đều nóng, dù sao không có hệ thống kia, nhưng sâu bên trông cốt tủy, ta vẫn đáng được coi là nam nhân.

Bạch Ngọc Cung lại đưa chân kia vào: "Ôi đau chết ta rồi!"

Tần Lãng đang cầm chén trà, nghe âm thanh này mất tự chủ bóp mạnh, rắc! Chén trà bị hắn bóp nát, nước trà nóng chảy ra, hắn không có cảm giác nóng, dùng tay thật mạnh.

Bạch Ngọc Cung nằm bồn tắm, ngâm búi tóc trong nước ấm, cảm giác sảng khoái không thể tả, cảm khái nói: "Thật dễ chịu!"

Tần Lãng đột nhiên nhận thấy trong xương Bạch Ngọc Cung có một làn sóng năng lượng, lão tử là một bộ xương, nói như vậy là muốn dụ dỗ ta sao? Bộ xương mà cũng không tha, ngươi còn có tiết tháo sao?

Có tiếng đập mạnh từ bức tường, bức tường mỏng không cách âm được, những gì Bạch Ngọc Cung nói chắc hẳn bị người bên cạnh nghe thấy.

Tần Lãng nghe giọng phẫn nộ: "Không biết xấu hổ, bại hoại phong hóa!"

Tần Lãng lắc đầu, tên mọt sách bên cạnh lại hiểu lầm, tám phần là dán tai vào tường nghe trộm.

Bạch Ngọc Cung tắm rửa xong sau nửa canh giờ, Tần Lãng ngồi bất động tại chỗ, lúc đầu Bạch Ngọc Cung còn có chút xấu hổ, nhưng về sau cũng quen, coi hắn như vật chết.

Còn chủ động hỏi Tần Lãng: "Này, ngươi tên là gì?"

Tần Lãng mặc kệ ả.

Bạch Ngọc Cung nói: "Không nói thì thôi, hoặc ta sẽ cho ngươi một cái tên."

“Ta tên Tần Lãng.” Thân thể bằng xương bằng thịt đã mất, không thể mất tên nữa.

Đàn ông có một điểm mấu chốt.

"Tần Lãng? Nam nhân gọi là Lãng, hehe, lúc còn sống ngươi rất lãng mạn sao? Lấy bao nhiêu vợ rồi?"

Tần Lãng nói thật: "Ta không kết hôn, nhưng bạn gái cũng có vài người."

"Bạn gái? Có xinh không? Đừng tưởng ta cái gì cũng không hiểu, có bao nhiêu?"

Tần Lãng suy nghĩ một chút: "Nếu không tính những lần đôi bên tình nguyện cũng khoảng mười mấy người."

Bạch Ngọc Cung kinh ngạc đến mức mở miệng: "Đôi bên tình nguyện? Ngươi từng chơi gái điếm?"

Tần Lãng thực sự khâm phục khả năng hiểu chuyện của ả, lười giải thích với con nha đầu mồm đếch thèm ăn da non này, không thể không thừa nhận hình dáng Bạch Ngọc Cung quyến rũ hơn rất nhiều cái đầu quái thai dị dạng, nên hắn mới ngắm no mắt? Nhưng không có cảm giác vui vẻ, huống chi là hứng thú, hưng phấn thoáng qua trong xương mà cơ thể không phản ứng lại càng đáng buồn hơn.

Bình tĩnh ngắm mỹ nhân ra khỏi bồn tắm mù mịt, bình tĩnh đến mức khiến hắn cảm thấy chán nản, sống như bây giờ, xem ra chết cũng không có gì khác biệt.

Bạch Ngọc Cung lại trò chuyện với hắn, Tần Lãng không nói lời nào, ả cũng thấy chán chường, nước lạnh rồi, khoác khăn tắm bước ra ngoài, phát giác Tần Lãng dường như ngẩng lên rồi lại cúi đầu xuống, động tác rất che giấu, nhưng vẫn bị ánh mắt sắc bén của Bạch Ngọc Cung soi trúng.

Bạch Ngọc Cung quấn chặt người trong khăn tắm và đi tới chỗ hắn.

Tần Lãng không nhúc nhích, hai hốc mắt to hõm sâu hướng về Bạch Ngọc Cung.

Bạch Ngọc Cung đi tới, đưa tay lủng lẳng trước hốc mắt: "Nhìn thấy được không?"

"Không có mắt làm sao mà nhìn được?"

Bạch Ngọc Cung thở phào nhẹ nhõm, đúng vậy!

"Nhưng ta ngửi được, cô hình như chảy máu."

Bạch Ngọc Cung sững sờ một lúc, nhòm xuống và hét lên một tiếng đủ xuyên qua mái nhà.

Triệu Trường Khanh và thư đồng ngồi trong sảnh ăn tối. Hai bát nước trắng nhạt có giá sáu lượng bạc. Họ thà ăn mỳ ở sảnh còn hơn ở trong phòng. Động tĩnh trong phòng bên cạnh thực sự quá lớn.

Triệu Trường Khanh chính trực nhưng huyết khí phương cương, bên cạnh còn có thư đồng chưa thành niên, tình huống chướng tai gai mắt như vậy, hắn chỉ có thể lựa chọn né tránh, coi như là kinh nghiệm cuộc đời.

Thư đồng kéo bát mỳ trong veo đến trước mặt, nhỏ giọng thì thầm: "Công tử, chúng vô sỉ lại làm loạn như vậy, sao không đổi phòng?"

Triệu Trường Khanh nói: "Coi như mắt không thấy, tai không nghe, trong lòng cũng không phiền phức."

Trong lòng có khổ mà khó nói, nhưng ta không muốn đổi, tiệm này cắt cổ, đổi một phòng cũng phải thêm hai mươi lượng bạc, không khác gì ở phòng mới, tiền của bất cứ ai cũng không phải gió mang đến, nếu có tiền đâu chịu ấm ức thế này.

Tần Lãng và Bạch Ngọc Cung xuất hiện ở cầu thang, Bạch Ngọc Cung vừa tắm xong đã thay một bộ váy xanh như nước mặt hồ, đầu thắt nơ màu xanh lam, nhan sắc xinh đẹp giống như cosplay một đóa hoa lan hồ điệp đang nở rộ, nữ nhân không bao giờ có thể quên ăn mặc, và ăn mặc cũng là một loại tôn trọng người khác.

Tần Lãng vẫn là hình dáng trước đây, nhưng trên mắt che một mảnh vải đen, nên thế giới trở nên mơ hồ, Bạch Ngọc Cunh ôm cánh tay hắn, hai người có vẻ rất thân thiết, thiếu kinh nghiệm luyến ái nên Bạch Ngọc Cung diễn kiểu thân mật này hơi cứng nhắc, khiến người khác nhìn có cảm giác hai người không được tự nhiên, không thấy được ánh sáng.*

Thư đồng nhỏ giọng nhắc nhở Triệu Trường Khanh: "Công tử, cẩu nam nữ!"

Triệu Trường Khanh trừng mắt nhìn thư đồng, hắn cho rằng lời thư đồng rất chính xác, nhưng người đọc sách không nên thô tục như vậy, làm người phải thiện lương.

Bạch Ngọc Cung kêu Tần Lãng chờ, eo uốn éo như liễu trước gió đi tới quầy, cười ngọt ngào nói: "Chủ quán, gần đây có tiệm thuốc, tửu lầu nào không?"

Chủ quán liếc đôi mắt cá chết: "Có một nhà bán quan tài, muốn giảm giá cho ngươi không?"

Bạch Ngọc Cung trừng mắt và cong môi, nặn ra biểu cảm hung dữ nhất. Tên chủ quán mồm thối xui xẻo đáng chết này, nguyền rủa ngươi bị trời đánh sét bổ, con người và tiền bạc đều không có chỗ đứng, tốt nhất người chịu tai ương, tiền bị mất trắng. Ả gắng nén không phun ra câu chửi, về bên Tần Lãng, nắm lấy cánh tay hắn.

Triệu Trường Khanh tốt bụng nói: "Ra ngoài, rẽ trái và đi về hướng Bắc. Hình như có một cửa hàng thuốc, nhưng tôi không biết nó có mở hay không."

Bạch Ngọc Cung cười với hắn và nói: "Cảm ơn công tử!"

Triệu Trường Khanh thấy nụ cười đẹp mê người, lòng rung rinh, tự hỏi bản thân có một tẩu tẩu xinh đẹp thế này, có lẽ hắn sẽ không thể giữ vững lý trí, ý nghĩ vừa lướt qua, nội tâm tự trách chính mình. Triệu Trường Khanh ta đường đường quân tử, quang minh chính đại. Sao lại nảy sinh tà niệm bỉ ổi vô sỉ như vậy? Hổ thẹn! Hổ thẹn! Thật không còn mặt mũi nếu phải đối diện với những bậc tiên hiền.

Bạch Ngọc Cung đưa Tần Lãng ra ngoài, Tần Lãng nói: "Tên mọt sách kia hình như thích cô."

Bạch Ngọc Cung cười khúc khích nói: "Chẳng còn cách nào, trời sinh ta đẹp tự nhiên. Rất nhiều nam nhân thích ta. Hắn không có địa vị trong tim ta?"

Tần Lãng nói: "Có thể không phải, ông chủ nhà trọ từ đầu đến cuối chưa từng trực tiếp nhìn cô."

Bạch Ngọc Cung nghiến răng nói: "Đó là bởi vì hắn không có mắt."

"Gặp mỹ nữ như cô mà không thèm nhìn lần thứ hai, hắn không phải nam nhân, hoặc trong tâm có quỷ."

Bạch Ngọc Cung cảm thấy kỳ quái sau khi bị nhắc nhở, chân bước chậm lại: "Thật sự là hắc điếm?"

Baidu giải nghĩa từ không thấy được ánh sáng:

Kẻ trộm thường ra ngoài vào ban đêm để gây án, thực tế chúng sợ nơi nào quá sáng, dễ bị phát hiện, chúng không muốn thấy ánh sáng. Không thể thấy ánh sáng: làm một số điều xấu, vi phạm đạo đức, và vi phạm pháp luật và kỷ luật.