Chương 13
Ta muốn đi tắm
Nhà trọ Vĩnh Phúc cũng là nhà trọ duy nhất ở Giáp Tây Trấn, Tần Lãng xuống ngựa, bạch mã chạy đến xương cũng sắp rụng, Bạch Ngọc Cung không thoải mái, sau khi xuống ngựa liền dựa vào cây liễu lớn ở bên cạnh mà thở hổn hển, thực đúng là thân làm tội đời.
Tần Lãng quan tâm ả: "Không thoải mái?"
"Có chút chóng mặt! Muốn nôn!"
Tần Lãng gật đầu, hắn từng thấy say xe, say sóng, nhưng đây là lần đầu tiên thấy say ngựa, hắn nên tránh xa Bạch Ngọc Cung kẻo bị ả nôn vào người.
Bạch Ngọc Cung vốn tưởng hắn sẽ tới giúp mình, vươn cánh tay nắm lấy một cái lỗ hổng trên người hắn, nhưng chụp phải không khí, lảo đảo suýt ngã vội bám chặt mông ngựa, mông ngựa chết vừa lạnh cóng lại vừa cứng rắn, nhưng vẫn không bạc bằng lòng người.
Món hàng này không phải người! Không thông cảm chút nào!
Người hầu nhỏ của nhà trọ nghe thấy động tĩnh liền chạy ra đón với một nụ cười tươi: “Xin hai vị khách quan đi bên này.” Chủ động bước tới giúp họ dắt ngựa. Bạch Ngọc Cung nhớ đến con ngựa chết, có chút hối hận, đáng lẽ nên bỏ nó ở bên ngoài trấn. Nếu ai đó có thể thấy sai sót không phải sẽ rất phiền phức sao? Tần Lãng không gấp gáp, lặng lẽ lệnh bạch mã, nó liền ngoan ngoãn để người hầu nhỏ dẫn tới chuồng ngựa.
Hai người đến quầy, Tần Lãng lần đầu tới đây, không biết phong tục và con người địa phương, bèn thành thật đứng phía sau Bạch Ngọc Cung.
Bạch Ngọc Cung nói: "Chủ quán, còn phòng không!"
Chủ quán lười biếng nói: “Có, muốn mấy phòng.” Sau một tháng không buôn bán, thái độ vẫn không khó chịu.
Bạch Ngọc Cung nói: "Mở một gian phòng tầng trên."
"Mối quan hệ giữa hai người là gì?"
Bạch Ngọc Cung lạnh lùng nhếch lông mày: "Phu thê!"
Chủ quán nheo mắt nhìn bọn họ, lắc đầu: “Không giống, bỏ trốn do tự ý kết hôn vì gia đình hai bên không đồng ý, hai mươi lượng bạc một đêm, trả tiền trước rồi ở, tiền trao cháo múc.” Miệng lão thật cay nghiệt.
Bạch Ngọc Cung giật mình: "Hai mươi lượng? Đó là điều kiện của ngươi?" Không phải không thể trả tiền, nhưng cái nhà trọ này quá tầm thường mạt hạng, còn nói cái gì mà bọn họ là bỏ trốn do tự ý kết hôn?
Bạch Ngọc Cung liếc nhìn Tần Lãng, ít nhất ngoài mặt cũng xứng đôi vừa lứa, nhưng vì sao tên này lại tránh xa như vậy? Không thích ta? Tại sao?
"Nếu đắt quá, hãy đến nhà khác. Tôi nhắc cô là trong vòng một trăm dặm, chỉ có nhà trọ chúng tôi ở Giáp Tây Trấn."
Bạch Ngọc Cung nhíu mày, sờ một đĩnh bạc trong túi vải ném cho hắn: "Đây là hai mươi lượng, chuẩn bị một ít đồ ăn, nhân tiện phải có một cái bồn tắm đổ đầy nước nóng."
"Bữa tối mỗi người ba lượng, hai người ăn giảm giá rẻ hơn, tính năm lượng, bồn nước nóng năm lượng, tổng cộng mười lượng."
Đụng phải hắc điếm mẹ nó rồi, thật sự nửa năm không khai trương, khai trương liền ăn nửa năm.
Bạc Ngọc Cung lấy ra năm lượng bạc, vỗ lên trên quầy.
Mí mắt chủ quán không chớp: "Còn thiếu năm lượng."
Bạch Ngọc Cung hằn học nói: “Chúng ta không ăn!” Muốn ăn, nhưng trong túi lại quá thiếu tiền.
Hai người bước vào phòng trên lầu hai, nhìn thoáng qua trên bàn thấy danh sách đồ vật, trên bìa ghi giá thực tế, thiệt hại thì đền bù theo giá.
Bạch Ngọc Cung cau có nói: “Ta đi khắp Nam Bắc, tới nhiều nơi như vậy mà chưa từng thấy cái hắc điếm nào thế này.” Căn phòng quá nhàm chán, ả đến bên cửa sổ mở cửa ra, hai tay cùng đẩy, một cánh cửa rơi xuống dưới.
Bạch Ngọc Cung thè lưỡi, thảm rồi! Không biết cửa sổ giá bao nhiêu tiền, lật danh sách bồi thường trên bàn, làm hỏng cửa sổ, mỗi cánh hai mươi lượng.
Nhân lúc chưa bị phát hiện, nhanh chóng lấy lại, ả nhờ Tần Lãng nhặt cánh cửa sổ lên và lắp vào.
Lúc Tần Lãng đi về thì gặp Triệu Trường Khanh và thư đồng ở lối lên cầu thang, hai người cũng đến để trọ.
Triệu Trường Khanh tri thư đạt lý, chắp tay khi thấy Tần Lãng, Tần Lãng chỉ gật đầu thay lời chào, xoay người rời đi, không phải hắn thờ ơ, mà hắn e nếu nói quá nhiều sẽ bị hớ.
Triệu Trường Khanh đỏ bừng mặt xấu hổ trước sự tiếp đón lạnh lùng, thấy Tần Lãng vào phòng, Bạch Ngọc Cung mở cửa đón hắn rồi đóng cửa ngay.
Chủ bộc hai người chết lặng, đôi thúc tẩu này thật quá coi thường đạo lý, chưa kể chung ngựa còn công khai ở cùng một phòng.
Thư đồng không thể nén giận, gào mồm lớn tiếng nói: "Nam trị ngoại sự, nữ trị nội sự. Ban ngày mà không có lý do, nam tử không ở phòng riêng, phụ nhân không có lý do, không được nhìn vào cửa. Nam tử đi đêm có nến, phụ nhân có chuyện ra giữa cửa phải che mặt. Nam bộc không chịu sửa chữa, xảy ra chuyện lớn, không vào cổng giữa, nếu vào cổng giữa, phụ nhân phải tránh, nếu không thể tránh thì phải lấy tay áo che mặt... "
Bạch Ngọc Cung thấy bên ngoài có người đọc to, chăm chú lắng nghe: "Tiểu thư đồng đó lảm nhảm cái gì thế?"
Tần Lãng cười nói: "Kẻ đọc sách, chửi người nhưng không tục tĩu."
"Chửi ai?"
Tần Lãng nhìn Bạch Ngọc Cung.
Bạch Ngọc Cung phản ứng muộn màng: “Chúng nó tạo phản à, chửi ta? Ta cắt lưỡi nó!” Cầm kéo trên bàn lao ra bị Tần Lãng ngăn: “Nhiều hơn một chuyện không bằng bớt một chuyện, coi như không nghe thấy. "
Bạch Ngọc Cung chỉ vào mũi mình nói: "Trên đời không ai dám bắt nạt Bạch Ngọc Cung ta! Ngươi đừng cản, ta không được chửi lại hay sao hả." Dưới chân không nhúc nhích, chỉ là phát tiết một chút cảm xúc. Đột nhiên phát hiện Tần Lãng bước sang một bên, ngăn cản ít nhiều mang tính cho có lệ, lần này cưỡi hổ khó xuống rồi.
Ánh mắt Tần Lãng đột nhiên tối sầm, tại sao không nhìn thấy? Khó nhọc chớp mắt, nhưng vẫn không nhìn thấy: "Sao đột nhiên không thấy đồ vật?"
Bạch Ngọc Cung chưa hết giận: "Ta không phải đồ vật..."
Nói xong còn tưởng bộ xương nhỏ đang quen thói ngày thường, vung quyền muốn đấm liền nhận ra hai mắt đều biến thành màu đen, máu đen trào ra hốc mắt.
"Mắt ngươi bị sao vậy?"
Tần Lãng nhớ tới hai tròng mắt này của Bạch Mã Khoái Đao Nghiêm Thanh Châu, trước khi chết, Nghiêm Thanh Châu trúng ngũ bộ đoạn trường độc của Bạch Ngọc Cung, hẳn là hai tròng mắt cũng bị nhiễm độc tố mới thành bộ dạng như vậy.
Bạch Ngọc Cung cũng nghĩ ra nguyên nhân: "Hỏng rồi, trúng độc rồi, ta giúp ngươi rút ra."
"Đừng hấp tấp! Cẩn thận trúng độc."
Bạch Ngọc Cung được nhắc nhở, bèn đỡ Tần Lãng ngồi xuống bàn, tìm kéo giúp khoét ra hai tròng mắt bị thâm đen, dùng vải bọc lại rồi ném vào hoa viên ngoài cửa sổ.
Vừa ném ra ngoài, mèo rừng tha mất, Bạch Ngọc Cung vội xua tay, mèo rừng tưởng định giành thức ăn với mình, nó trèo lên tường, ngậm mắt vào miệng rồi bay nhảy, chưa được mấy bước đã độc phát thân vong, chết trên mái hiên.
Bạch Ngọc Cung thầm thở dài, lại giết chết một sinh vật vô tội khác rồi.
Xem mi mắt Tần Lãng, không có chuyện gì xảy ra nữa, nhưng vẫn có chút áy náy, dù sao ả cũng gián tiếp hại hắn thê thảm, lo lắng độc tố vô hình tiếp tục lan dọc theo da nên ả cẩn thận lau sạch cho hắn.
Nhớ tới từng đâm hắn, bèn cởi quần áo Tần Lãng ra để kiểm tra liền thấy vết thương ố đen, dùng kéo cắt bỏ phần da thâm đen, lỗ thủng không lớn, hiện tại sẽ không nguy hiểm. Châm ngọc cần một khoảng thời gian nhất định để phục hồi năng lượng sau mỗi lần sử dụng.
Tần Lãng bị mù một thời gian vì nhãn cầu nhiễm độc, hắn tháo nhãn cầu, làm sạch da mi mắt, thị lực sáng trở lại, đối với hắn, đeo hai nhãn cầu không có gì là thừa.
Thấy Bạch Ngọc Cung uống một ngụm nước, hai má phồng lên nhìn hắn.
Hử!
Một ngụm nước phun vào hốc mắt phải của hắn.
"Ngươi bị bệnh à?"
"Ta sẽ giúp ngươi tẩy sạch độc tố bên trong. Thật sự là chó cắn Lữ Động Tân, không biết lòng người tốt."
Tần Lãng cúi đầu để nước chảy ra, đều là nước trong, cảm giác an toàn, Bạch Ngọc Cung giúp hắn lau sạch năm lần, đó là lý do không thấy độc tố nữa.
Bạch Ngọc Cung nói: "Đừng lo lắng, ta sẽ sớm giúp ngươi tìm một đôi nhãn cầu mới, để ngươi lại thấy ánh sáng."
Ả luôn tin Tần Lãng không thể thấy nếu không có nhãn cầu, một bộ xương có tinh tính phán đoán chính xác hoàn cảnh xung quanh thông qua tri giác, nhưng không thể nhìn thế giới thực như con người.
Tần Lãng nói: "Đừng nóng vội, hấp tấp hỏng chuyện!"
Bạch Ngọc Cung gật đầu, bộ xương nhỏ này khá sâu sắc.
Người hầu nhỏ mang nước tắm tới, Bạch Ngọc Cung mở cửa, Tần Lãng tới cửa sổ rồi quay lưng lại, nếu để bị trông thấy dáng vẻ kinh dị sẽ dọa người ta chết khiếp.
Bạch Ngọc Cung kêu họ cất bồn, đợi đối phương đi, ả nói với Tần Lãng: "Ngươi ra ngoài, ta muốn tắm rửa."
Không đợi Tần Lãng bước đi, ả lại đổi ý: "Thôi bỏ đi, ngươi cứ ở trong phòng. Dù sao cũng không thấy gì."
Tần Lãng không nói lên lời, luôn cảm thấy đằng sau lời Bạch Ngọc Cung còn có ẩn ý khác, nói bóng gió hắn hoàn toàn không phải người, tựa hồ ám chỉ hắn không phải nam nhân, muốn nhẫn nhịn cũng không chịu nổi.