Cũng không cần Hạ Tang đi ra hỏi thăm, xung quanh cậu ấy đã có một đám anh em trong đội bóng rổ ùa đến, nháo nhác hỏi chuyện...
"Anh Tiêu, làm sao thế?"
"Lão Hà gọi anh lên văn phòng nói chuyện lâu như thế là có chuyện gì sao?"
"Không nghiêm trọng lắm chứ?"
Kỳ Tiêu trầm giọng nói: "Đội bóng rổ bị cấm hoạt động trong nửa năm tới, đừng mơ được chơi bóng nữa."
"Má! Sao lại như vậy được?"
"Sao thầy ấy có thể nói cấm là cấm được luôn chứ?"
"Dù sao cũng phải có lý do chứ."
Ngay lúc này, mấy cô gái trong đội cổ động viên của Hứa Thiến cũng chạy đến đứng ngoài cửa phòng học lớp 1: "Có chuyện gì vậy? Nghe nói anh Tiêu bị thầy chủ nhiệm gọi lên văn phòng dạy dỗ cả tiết mới về."
Kỳ Tiêu ra cửa lấy nước, sau khi quay lại thì đứng dựa vào hành lang, lạnh lùng nói: "Chuyện chúng ta sang Trung học 13 thi đấu bị phát hiện rồi."
"Chẳng trách." Hứa Thiến cao giọng nói: "Tôi nghe nói hôm nay nữ ma đầu ở văn phòng giáo vụ nổi trận lôi đình, gọi lão Hà lên giáo huấn một trận, chắc chắn hơn nửa là vì chuyện này."
Hứa Thiến nói rồi còn cố tình nhìn lướt qua Hạ Tang ngồi bên cửa sổ...
"Sao nữ ma đầu biết chuyện nhanh thế nhỉ? Chắc chắn là có người bắn tin rồi."
Tên béo Từ Minh chép miệng, xoa gáy: "Chúng ta giữ kín chuyện thi đấu lắm mà! Ngoại trừ mấy người trong đội ra thì cũng chỉ có..." Cậu ấy nói xong cũng liếc mắt nhìn Hạ Tang một cái, có điều đã lập tức quay đi ngay, sau đó nói với Kỳ Tiêu: "Anh Tiêu, thầy Hà có nói tại sao thầy ấy biết chuyện không?"
"Ai mà biết được." Kỳ Tiêu trợn trừng mắt, hiển nhiên là trong lòng đang tức điên lên.
Hứa Thiến nhân cơ hội này dứt khoát đi thẳng đến bên cửa sổ, không chút khách khí gõ vào khung cửa.
Hạ Tang mở cửa sổ ra, cách một hàng thanh sắt chống trộm, thản nhiên nhìn cô ấy.
"Hạ Tang, ngoại trừ người trong đội ra thì chỉ có cậu biết chuyện đội chúng ta thi đấu bóng rổ với Trung học 13, hôm đó cũng chỉ có cậu ở sân vận động, bây giờ mới qua một hai ngày mà thầy cô giáo đã biết rồi, cậu có điều gì cần giải thích với chúng tôi không?"
Ánh mắt Hạ Tang trong veo: "Tôi cũng không hiểu tại sao thầy Hà lại biết chuyện."
"Cậu nói như thế thì khó thuyết phục mọi người lắm." Hứa Thiến khoanh tay trước ngực, dùng giọng điệu kỳ quái nói với cô: "Từ khi cậu và đội bóng rổ qua lại với nhau, trong đội có chuyện gì là mẹ cậu đều biết rõ như lòng bàn tay."
"Đủ rồi!"
Kỳ Tiêu đi tới, thẳng thừng đưa tay kéo Hứa Thiến ra: "Cậu đoán mò cái gì đấy, chuyện này không liên quan đến Hạ Tang."
"Sao cậu biết cậu ta không liên quan? Mẹ của cậu ta là chủ nhiệm phòng giáo vụ, chắc chắn cậu ta đã lén báo tin cho mẹ mình! Loại con ngoan trò giỏi thích giả vờ làm cừu non vô hại như cậu ta rất có thể sẽ cắn ngược lại chúng ta đấy!"
Hứa Thiến còn chưa kịp dứt lời thì chiếc cốc giữ nhiệt trong tay Kỳ Tiêu đã đập mạnh xuống chân cô ấy làm nước sôi văng ra, Hứa Thiến giật mình vội vàng lùi về phía sau, hai chân lảo đảo như sắp ngã.
Cô ấy ôm ngực, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin nhìn về phía Kỳ Tiêu.
Từ trước đến nay Kỳ Tiêu vẫn thản nhiên thờ ơ với mọi thứ, dù có chuyện gì cũng không để trong lòng, chính điều này đã khiến bạn bè xung quanh suýt nữa quên mất rằng thực ra tính tình của Kỳ Tiêu... không hề tốt.
"Tôi nói một lần cuối cùng, chuyện này không liên quan đến Hạ Tang." Sắc mặt Kỳ Tiêu rất lạnh, mỗi một chữ thốt ra đều giống như dùng lưỡi rìu sắc bén đục ra: "Nếu cậu còn dám nói chuyện với cô ấy như vậy thì tôi đảm bảo sẽ khiến cậu cút khỏi Trung học Nam Khê 1."
Cậu ấy nói ra những lời này đã làm cho mọi người xung quanh bị chấn động, bao gồm cả Hạ Tang.
Cô nhìn sắc mặt của Kỳ Tiêu, trong ánh mắt cậu ấy là sự uy hiếp vô cùng chắc chắn, nếu không có sự tự tin tuyệt đối thì sẽ không thể nói ra những lời như vậy.
Cậu ấy nói sẽ khiến Hứa Thiến cút khỏi Trung học Nam Khê 1, cậu ấy có khả năng làm được chuyện này sao? Hạ Tang cũng không biết.
Nhưng hiển nhiên là Hứa Thiến đã bị vẻ hung dữ của cậu ấy dọa sợ hết hồn, cô gái nhỏ trước nay chưa từng bị con trai dọa nạt, càng chưa từng bị người nào lớn tiếng mắng mỏ trước mặt biết bao bạn học như vậy, rất nhanh hốc mắt đã đỏ bừng lên, vội vàng xoay người chạy xuống cầu thang.
Kỳ Tiêu xoay người, đưa tay chống lên thanh sắt chống trộm, xoa đầu Hạ Tang, an ủi cô.
Hạ Tang biết lúc này mình nên cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc vì người con trai cô thích dám đứng ra bênh vực mình như vậy.
Nhưng khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Kỳ Tiêu, cô lại cảm thấy rất xa lạ, nó giống như ông mặt trời đã thu lại hết ánh sáng ấm áp người cậu ấy, dần dần để lộ sắc màu u ám.