Chương 30: Hiểu lầm (2)

Câu trả lời này đã khiến sự lạnh lẽo trong lòng Chu Cầm vơi đi phần nào, mặc dù anh biết thừa kiểu con ngoan trò giỏi như cô lúc nào cũng tính toán kỹ càng, cho dù có chuyện gì cũng sẽ gạt phắt đi, không cho bất cứ người nào biết.

Anh híp mắt lại, bật cười thành tiếng và nói: "Giơ tay ra."

"Làm gì?"

"Bảo cậu giơ ra thì cứ giơ đi, lắm lời thế."

Hạ Tang bĩu môi nhưng vẫn đưa tay trái ra phía trước.

Anh không chút khách khí đập vào tay trái của cô: "Tay kia."

Cô vừa đưa tay phải ra đã bị Chu Cầm nắm chặt lấy.

Hạ Tang theo bản năng muốn rụt tay lại nhưng không ngờ anh lại dùng sức lật cổ tay lên, sau đó dán miếng băng cá nhân vừa xé vỏ vào vết rách da ở cổ tay phải của cô.

Vừa rồi trong lúc hỗn loạn, Hạ Tang nhào tới bảo vệ Kỳ Tiêu, ngăn cản đám con trai của Trung học 13 nên đã vô tình bị thứ gì đó sắc nhọn trên người bọn họ cắt vào cổ tay.

Làn da cô gái trắng nõn mềm mại, vật nhọn như thế vừa cứa vào đã khiến da thịt non mềm bị rách một đoạn, khi đó trong lòng còn hoảng hốt nên không có cảm giác gì, lúc sau đi ra cổng trường mới cảm thấy hơi xót.

Chu Cầm dán băng cá nhân vào vết trầy xước của cô, sau đó còn dùng tay ấn một cái, đảm bảo băng cá nhân dính thật chắc chắn.

"Đi đây."

Quả nhiên anh nói được làm được, sau khi mua băng cá nhân xong thì không còn đi theo cô nữa mà dứt khoát xoay người rời đi, rất nhanh đã biến mất trong ánh đèn neon màu tím nhạt ở cuối con đường.

Cổ tay Hạ Tang vẫn còn vương lại xúc cảm lúc anh ấn tay xuống, nó như một cái bóng in trên làn da của cô. Vừa rồi ngay cả Kỳ Tiêu cũng không để ý tới vết thương này, cô không biết tại sao Chu Cầm có thể nhìn thấy được.

Càng không biết tại sao anh lại... làm như vậy.

.....

Kỳ Tiêu vẫn chỉ là một cậu thiếu niên ngây thơ, cậu ấy cứ tưởng rằng chỉ cần thành viên trong đội bóng rổ không nói thì chuyện bọn họ đến Trung học 13 thi đấu sẽ không bị thầy cô giáo biết.

Nhưng thực chất mỗi giáo viên đều có biện pháp riêng của họ.

Trong văn phòng giáo vụ, bà Đàm kéo tấm rèm cửa màu vàng ngỗng ra để ánh sáng mặt trời chiếu qua ngọn cây hắt vào phòng.

Xoay người dựa vào cạnh bàn, cầm điện thoại lướt lướt mấy cái, tách trà táo đỏ vừa pha xong mới kịp uống một ngụm thì ly nước đã bị bà đập mạnh xuống bàn.

Trong văn phòng còn có một bạn nữ khác đang sắp xếp tài liệu, thấy bà Đàm bỗng nhiên nổi giận đùng đùng thì giật thót tim, da đầu căng cứng, lẳng lặng nhích chân, chuẩn bị rời đi.

"Em đi gọi Hạ Tang đến đây cho tôi." Giọng nói của bà Đàm lạnh lẽo như tảng băng ngoài Bắc Cực.

"Vâng ạ." Bạn gái trả lời trong tâm trạng nơm nớp lo sợ, lúc đi ra ngoài còn không quên đóng cửa lại.

"Chờ đã." Bà Đàm gọi bạn ấy lại, dường như cảm xúc đã bình tĩnh hơn lúc nãy một xíu: "Gọi cả thầy Hà - chủ nhiệm lớp 1 đến đây."

......

Sau khi hết tiết, Hạ Tang với tư cách là ủy viên học tập bắt đầu đi thu bài làm của các bạn trong lớp, lúc thu đến bàn Kỳ Tiêu, Kỳ Tiêu giơ bài làm trong tay lên rồi cười nói: "Đưa bài làm của cậu cho mình đi."

"Không được chép." Hạ Tang nói với giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: "Nếu cậu không biết làm thì để mình giảng cho."

"Mình không chép." Kỳ Tiêu quay người, hai chân để ra ngoài chân bàn rồi nói tiếp: "Đưa bài làm của cậu cho mình đi."

Hạ Tang không biết Kỳ Tiêu định làm gì nhưng cuối cùng vẫn tìm bài làm của mình rồi đưa cho cậu ấy.

Chỉ thấy Kỳ Tiêu mở bài thi của cô ra, đem bài thi của cô lồng vào phía trong bài thi của mình, sau đó gấp lại đưa cho cô.

Hạ Tang bị hành động ngây thơ của cậu ấy chọc cười, khóe miệng nhếch lên tạo thành đường vòng cung ngọt ngào, nhưng sau đó lại cố gắng kìm lại: "Cậu là trẻ con đấy à?"

Kỳ Tiêu đưa tay vuốt mấy sợi tóc lòa xòa bên má cô rồi vén gọn vào vành tai: "Mình lại mong rằng chúng ta có thể trưởng thành nhanh hơn một chút..."

Còn chưa dứt kịp lời thì ngoài cửa đã có một bạn học sinh nam thò đầu vào, nhìn về phía Kỳ Tiêu rồi nói to: "Anh Tiêu, lão Hà gọi cậu đến văn phòng."

"Sắp vào lớp rồi, lát nữa nghỉ giữa giờ rồi đi."

"Lão Hà nói rồi, ngay bây giờ, ngay lập tức, now!" Cậu bạn đó nhếch mép, nở một nụ cười xấu xa: "Quả này ít nhất cũng phải bão giật cấp 16, cậu phải chuẩn bị tâm lý trước đi."

Kỳ Tiêu uể oải đi ra khỏi phòng học, tiết sau học tiếng Anh, mà cả tiết trôi qua vẫn không thấy cậu ấy quay lại.

Hạ Tang thấy vậy cũng không khỏi thấp thỏm trong lòng.

Cuối cùng, chờ đến giữa giờ ra chơi mới thấy Kỳ Tiêu cau mặt đi vào phòng học, nhìn sắc mặt cậu ấy có vẻ cực kỳ buồn bực.