Uông Ngữ Mạt mở đôi mắt chua sót ra, cúi đầu,cô không nói lời nào, cũng không còn nhìn Uông Hành Viễn,im lặng mở cửa xuống xe.
Uông Hành Viễn cũng đi theo xuống xe, nhìn dáng vẻ em gái khổ sở, hắn không khỏi than thở.
“Em gái, anh hai muốn tốt cho em.”
Uông Ngữ Mạt cắn môi, ngẩng đầu nhìn.”Anh hai,em. . . . . .”
Giống như là biết cô muốn nói cái gì,sắc mặc Uông Hành Viễn nghiêm túc.”Em gái, đem Phương Nhĩ Kiệt quên hết đi, về đến nhà cũng đừng nhắc tới, hôn lễ vẫn cử hành bình thường.”
“Nhưng mà. . . . . .”
“Em gái, hắn không thích hợp với em.” Uông Hành Viễn nói lời thành khẩn nhìn cô.”Em không biết hắn, nhưng mà anh hai hiểu rõ,anh thừa nhận Phương Nhĩ Kiệt không tệ, hắn luôn được đám nữ sinh yêu thích, nhưng hắn chưa bao giờ có thật tình, hắn ở cùng phụ nữ từ trước đến giờ chưa vượt qua ba tháng, hơn nữa cũng nói rất rõ quy tắc. Dĩ nhiên cũng có người tưởng thật,muốn trói chặc hắn, nhưng hắn vẫn bỏ rơi người phụ nữ kia, bất kể các cô ấy khóc nào, ầm ĩ như thế nào, hắn cũng làm như không thấy, em gái, hắn chính là loại đàn ông như thế.
Uông Ngữ Mạt không nói lời nào, chỉ là cúi đầu.”Hắn là niên trưởng anh. . . . . .”
“Đúng, cho nên anh thấy hoang đường, cũng hiểu hắn là người như thế nào.” Nắm chặt vai em gái, Uông Hành Viễn nghiêm túc nhìn cô.”Em gái, hắn không thể nào thích em .”
Thân thể Uông Ngữ Mạt chấn động,nhưng Uông Hành Viễn lại không thể không tàn nhẫn.
“Hắn đối với em tốt, có thể chẳng qua là cảm thấy em chơi rất vui, hắn có phải là hay true chọc em, làm cho đỏ mặt tim đập, nhưng làm như không xảy ra chuyện gì? Hắn có phải đối với em rất tốt, để cảm em thấy hắn là người tốt, tuy nhiên việc đó đã hấp dẫn em, để cho em động tâm?”
Uông Ngữ Mạt lắc đầu, lại không nói ra .
Cô nghĩ đến Phương Nhĩ Kiệt luôn trêu chọc cô, thân mật đến gần cô, làm tim cô đập dồn dập , rồi lại cười thối lui, cặp mắt phiếm nụ cười, giống như là giễu cợt phản ứng của cô.
Cô biết rõ hắn xấu xa, nhưng không cách nào ngăn cản tim mình đập thình thịch, thậm chí thấy hắn và người phụ nữ khác ở chung một chỗ, liền không nhịn được cũng đi theo.
Cô giống như con mèo nhỏ bị đùa giỡn, biết rõ hắn ở trêu chọc nàng, biết rõ hắn trêu chọc xong muốn phủi tay, nhưng đôi mắt – trông mong theo sát, không muốn hắn cứ như vậy không để ý tới cô.
Biết rõ không thể thích, nhưng cô. . . . . . Không tự chủ được thích hắn!
“Nhưng mà. . . . . .”
“Em gái, em đã quên Bạch Thanh Lê sao?” Uông Hành Viễn cắt đứt lời của cô, cố gắng bỏ qua vẻ mặt đau lòng của em gái.”Em không phải vẫn thích Bạch Thanh Lê sao? Em không phải từ nhỏ đã muốn gả cho hắn sao? Nguyện vọng của em đã thành sự thật,BạchThanh Lê mới là ngươi tốt nhất đối với em.”
Bạch Thanh Lê . . . . . . Uông Ngữ Mạt nghĩ đến vị hôn phu, cô thích nhất là anh ấy, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cô thích anh ấy giống sáu anh trai của mình.
Cô cũng cho anh ấy là người mình thích cả đời, nhưng gặp phải Phương Nhĩ Kiệt, cô mới biết được thích có rất nhiều loại, mà cô đối với Bạch Thanh Lê . . . . . .
“Không được!” Cô lắc đầu,cô không thể gả cho Bạch Thanh Lê như vậy,cô biết rõ người mình thích là ai . . . . .
“Em gái!” Uông Hành Viễn lớn tiếng ngăn cản cô.”Chớ suy nghĩ lung tung, hôn lễ không thể nào hủy bỏ , thiệp cũng phát ra, ba mẹ và gia gia tất cả đã quyết định như vậy, hai nhà chúng ta là thế giao, rồi hãy nói Bạch Thanh Lê thích em như vậy. Em, em nỡ làm cho Bạch Thanh Lê trước giờ thương em buồn sao?”
“Em. . . . . .” Uông Ngữ Mạt giật mình đột nhiên chảy nước mắt xuống.
Uông Hành Viễn than thở, hạ giọng nói, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt em gái.”Em gái ngoan, chớ suy nghĩ quá nhiều, anh ca chỉ muốn tốt cho em, nghe lời anh nha?”
Nghe lời. . . . . . Vì sao muốn em nghe lời,em không phải là tiểu hài tử l a. . . . . .
“Em. . . . . .” Cô còn muốn nói điều gì, một chiếc xe lại đột nhiên vội vả dừng lại, một người đàn ông tuấn mỹ nhanh chóng xuống xe.
“Tiểu công chúa!” Người đàn ông đó bước nhanh tới trước mặt Uông Ngữ Mạt, đưa tay dùng sức ôm lấy cô.
“Bạch Thanh Lê . . . . . .” Uông Ngữ Mạt kinh ngạc bị người đàn ông đó ôm vào trong ngực.
“Tiểu công chúa, em rốt cục trở lại, em có biết em hù chết Thanh Lê hay không! Em không biết sao, Thanh Lê một mực tìm em, sợ nem ở một mình bên ngoài sẽ xảy ra chuyện, em đơn thuần như vậy, lại chưa từng ra ngoài một lần, nếu là gặp chuyện không may làm sao Làm?”
Dáng vẻ lo lắng của người đàn ông đó làm cho cô rũ mắt xuống, “Thật xin lỗi. . . . . .”
Nhận thấy được cô khác thường,Bạch Thanh Lê buông cô ra, đưa tay lên chạm vào mặt của cô.”Làm sao vậy? Làm sao khóc nha? Là ai bắt nạt em?” Hắn nhìn về phía Uông Hành Viễn, trong mắt có nghi vấn.
“Em ấy rời nhà trốn đi, bị ta giáo huấn một bữa.” Uông Hành Viễn tức giận cười một tiếng.
“Anh cũng quá dữ nha?Làm cho Ngữ Mạt khóc thành như vậy.”Bạch Thanh Lê không vui trừng hắn, rồi lại dịu dàng nhìn về phía Uông Ngữ Mạt.”Ngữ mạt ngoan, đừng khóc, đừng để ý tới anh hai em, Thanh Lê a không trách em, chẳng qua là em bỏ nhà đi như vậy, thật làm cho người ta rất lo lắng.”
“Thật xin lỗi.” Trong mắt thấy Bạch Thanh Lê quan tâm, Uông Ngữ Mạt chột dạ cắn cô,cô nghĩ lời vừa rồi của anh hao. Em nỡ làm cho Thanh Lê trước giờ thương em buồn sao ?
“Tiểu công chúa, tại sao rời nhà trốn đi? Em không muốn gả cho anh sao?” Bạch Thanh Lê thương yêu nhìn cô, tiểu cô nương này hắn từ nhỏ cưng chìu đến lớn, là bảo bối trong long hắn, cưới cô gái này là nguyện vọng của hắn.
“Em . . . . .” Uông Ngữ Mạt há mồm, một lúc lâu mới lắc đầu, “Không phải.” Ánh mắt của Bạch Thanh Lê làm cho cô không dám nói ra lời nói thật.
“Tiểu công chúa . . . . .” Bạch Thanh Lê nhạy cảm cảm giác được Uông Ngữ Mạt dường như thay đổi, vẻ mặt không hề ngây thơ nữa, trong nháy mắt, nàng giống như là trưởng thành.
“Được rồi, trước hết để cho Tiểu Mạt đi vào, ba mẹ ta ở bên trong chờ lâu rồi đấy!” Uông Hành Viễn mở miệng, giống như nắm lại tay em gái.
Cảm giác được anh hai nắm tay mình hơi chặt, Uông Ngữ Mạt hiểu ý của anh hai,cô nhìn Bạch Thanh Lê nở ra nụ cười.”Bạch Thanh Lê, chúng ta đi vào trước đi!”
Mà lời cô muốn nói vẫn còn chôn sâu trong lòng.