Chương 8: Chiến Thắng Cứu Ngọc Diệp

Chủ nhật, Kim Chi ra khỏi nhà từ rất sớm. Như đã đúng sở nguyện, Chi tham gia vào hội từ thiện, chẳng những góp tiền, Chi còn góp sức dạy dỗ, vui chơi với trẻ em mồ côi, trẻ em đường phố. Công việc bận rộn giúp Chi vui vẻ hơn trước nhiều, không có thời gian nghĩ lung tung.

Ngọc Diệp thì ngủ dậy trễ hơn những hai tiếng đồng hồ. Thay cái quần bò có gần chục cái túi, áo thun lửng màu hồng ôm sát người, có vẽ hình trái tim thật lớn trước ngực, đội ngược cái nón kết, Ngọc Diệp lững thững dắt cái xe đạp cuộc đi ra phố.

Như thường lệ, Ngọc Diệp ghé dì Năm bán bún bò ngoài đầu ngõ ăn sáng cái đã, rồi mới bắt đầu cuộc hành trình.

Đứa cháu của dì Năm vừa đặt tô bún xuống trước mặt Diệp, cô chưa kịp lấy đũa muỗng thì cái bàn đột nhiên rung dữ dội.

Diệp bình tĩnh ngước mắt lên. Đám Thành Trung đang dương oai diễu võ. Đứa chống bàn tay, đứa chống khuỷu tay, đứa chân gác lên ghế, đứa chân gác lên bàn. Mỗi đứa biểu diễn một tư thế hết sức côn đồ.

Thực khách vội vã rút êm. Đám đông hiếu kỳ muốn coi náo nhiệt cũng đứng xa xa, không dám lại gần.

Thấy dì Năm và đứa cháu định lên tiếng năn nỉ, Diệp liền ra dấu im lặng. Cô muốn họ đứng ngoài cuộc, kẻo không làm gì được cô, bọn chúng quay qua quậy phá quán thì khổ cho họ.

Đánh thì không lại ai nhưng mồm mép của Diệp cực kỳ sắc bén:

- Phong cách nam nhi thời nay à? Ấn tượng nhỉ!

Thành Trung cười cợt:

- Dân đi du học về nói chuyện có khác, đúng không tụi bây? - Hắn tiện tay gỡ cái nón của Diệp quay quay rồi đội lên đầu mình - Vừa học thức cao, vừa rất xinh đẹp nữa chứ.

Cả bọn hau háu ngắm nghía Diệp. Thằng đeo khoen đưa tay vuốt má Diệp. Lần này có phòng bị, cô kịp gạt hắn ra.

Hắn cười hô hố:

- Tay cũng mềm mại lắm. Hàng hiếm! Chứ thường tao thấy con gái đẹp rất ngu.

Diệp xốc xốc mái tóc, làm thoảng trong gió mùi hương dễ chịu:

- Xin lỗi, không rảnh nói chuyện với mấy người. Đừng cản trở tôi ăn sáng.

Trung khom người tìm mắt Diệp:

- Ngầu lắm! Như vậy mà cũng không từ bỏ cái thói ngạo mạn. OK. Anh thích, sẽ phá lệ cho. Đi chơi với anh một buổi, anh bỏ qua hết.

Diệp xộc tay vào túi quần ngay trên đầu gối, lấy hai tờ giấy bạc một trăm đưa cho cháu dì Năm:

- Tôi biết tôi chạy không thoát. Nhưng để bắt được tôi … không dễ đâu.

- Tính làm gì thế cô em?

Diệp thì thào nguy hiểm:

- Và mấy người chuẩn bị vào tù bóc lịch đi.

Điệu bộ trầm tĩnh của Diệp khiến bọn Thành Trung hơi ngán. Trong tích tắc bọn chúng lo ra đó, Diệp nhấc cái ghế xán mạnh vào người Thành Trung. Hắn đau đớn rú lên. Nhanh cấp kỳ, Diệp hất tung cái bàn cản trở ba tên đồng bọn.

Dù là khó thoát, Diệp vẫn muốn dạy dỗ bọn chúng một trận, cho chúng biết con gái không phải ai cũng không dám phản kháng.

Thành Trung cáu điên, tống cho Diệp một cú đá ngay giữa ngực. Đúng lúc đó, một đôi tay chen ngang cản lại, sau đó đổi nhanh thành trảo chụp chân Trung kéo giật, khiến hắn té bịch.

Người đó lớn tiếng nói:

- Dừng tay! Thành Trung ! Đừng quên câu đang có án treo. Nếu gây thêm chuyện, người ta sẽ bắt giam cậu ngay.

Trung lồm cồm bò dậy, phủi phủi đất cát, vớt vát một câu cho đỡ quê:

- Eo ơi! Anh làm tôi sợ quá!

Đám bạn Trung hất mặt hỏi:

- Ai vậy? Quen không?

Trung dài giọng:

- Quen, quen chứ! Lý Chiến Thắng, kiểm sát viên cao cấp đó nghen.

Thắng không chấp. Anh dọn lại bàn ghế:

- Mấy cậu đi chỗ khác chơi đi, để chỗ người ta còn buôn bán.

Trung ném cho Thắng cái nhìn nửa sợ, nửa căm ghét:

- Thì ra những gì chị Hoa nói đều đúng hết. Anh nhớ đó! Đi tụi bây!

Bọn chúng loáng cái biến sạch. Đám đông xì xầm thêm một lúc nữa mới chịu giải tán.

Diệp đổi qua bàn khác.

- Dì Năm ơi, làm giùm con tô khác!

Dì Năm và đứa cháu dần lấy lại bình tĩnh, bắt đầu buôn bán trở lại bình thường.

Thắng kéo ghế ngồi đối diện:

- Dì làm cho con một tô luôn.

Nhớ lời Quỳnh Hoa nói hôm trước, Diệp cười cười:

- Đúng lúc vậy?

Thắng vờ lau đũa che giấu sự bối rối. Sau lần giúp đỡ Kim Chi, thỉnh thoảng, Thắng với Chi có gọi điện hay ra quán cà phê tán dóc. Chi đoán Thắng có tình cảm với Diệp nên đã cung cấp cho anh nhiều thông tin. Điển hình như việc sáng chủ nhật nào, khoảng tám giờ là Diệp ra đây ăn bún bò, rồi dạo loanh quanh, mua sắm.

Thế là mỗi sáng chủ nhật, Thắng đều đến đây khoảng bảy giờ ba mươi, không làm gì hết, chỉ uống cà phê ở quán đối diện, ngắm Diệp chút thôi. Sáng hôm nay anh ngủ quên, không ngờ có chuyện ngay.

Muốn giành lại thế chủ động, Thắng nhắc:

- Không cám ơn tôi à?

Diệp cong môi:

- Người quân tử “thi ân bất cầu báo”.

Thắng ngơ ngác:

- Ủa! Tôi nhận mình là quân tử hồi nào?

Diệp “xời” một cái, miễn cưỡng nói:

- Cám ơn.

- Ngoan.

Diệp bĩu môi, vờ chăm chú ăn uống.Thắng lướt mắt qua Diệp. Chẳng hiểu sao trước cái nhìn háo sắc, sỗ sàng của bọn Thành Trung, Diệp không thấy gì. Tự dưng trước cái nhìn của Thắng, cô thấy nhột nhạt ghê, dù cái nhìn của anh không có tà ý.

Diệp hơi rụt người, nạt khẽ:

- Nè, nhìn cái gì?

Thắng cười hiền:

- Coi cô có làm sao không, có đau ở đâu không.

Cháu dì Năm mang hai tô bún tới cứu Diệp thoát khỏi tình huống ngượng ngập:

- Cám ơn, tôi không sao hết.

Thắng đưa muỗng đũa cho Diệp, Diệp cám ơn Thắng thêm cái nữa. Quái! Mắc gì cô phải cám ơn anh ta luôn miệng chứ. Thật là …

- Vậy là tôi yên tâm rồi - Thắng cười nho nhỏ - Cô mặc bộ này “xì-po” kinh khủng, dễ thương lắm.

Diệp nhăn mũi, cười nhe hết hàm răng:

- Chứ không phải là do tôi đẹp nên mặc gì cũng đẹp à?

Thắng vướng bún trong miệng, lúng búng:

- Có nói thách quá không? Bớt chút đỉnh coi như bán mở hàng đi.

Diệp che miệng cười:

- Giá đã niêm yết, miễn kỳ kèo trả giá - Diệp háy mắt tinh nghịch - Anh không thể bẻ gãy niềm tin trong tôi đâu. Tôi biết tôi đẹp mà.

Cái nhìn của Thắng lắng lại:

- Ừ, Diệp đẹp và đáng yêu nữa.

Cứ tưởng Thắng kê xóc cho mấy câu, không nghĩ anh ta thừa nhận với âm điệu dịu dàng như thế. Diệp gai gai người. Ớn lạnh!

Cô vội vã đặt tờ năm chục lên bàn:

- Tôi no rồi, phải đi đây.

Cháu dì Năm nói:

- Khỏi chị Diệp ơi! Hồi nãy chị đã đưa nhiều tiền rồi.

Diệp xua tay:

- Em giữ đi, chị mời luôn anh này. Làm phiền quán dì, chị rất ngại.

Dì Năm lên tiếng:

- Con hôm nay bày đặt quá. Dì không chịu đâu.

Diệp cười, thót lên yên xe, chưa kịp phóng đi thì bị Thắng ghì ghi đông lại. Anh tháo cái nón kết trên đầu mình đội qua cho Diệp:

- Cẩn thận với cái nắng Sài Gòn chứ.

Diệp cười toét miệng cho đỡ quê, dông xe đi tuốt. Cũng tại tên Trung mắc dịch chôm cái nón của cô.

Diệp không dám dùng dằng, đôi co từ chối. Cô sợ nhìn vào đôi mắt của Thắng quá chừng. Sợ thấy những điều cô chưa dám tiếp nhận.