Chương 14: đây là câu trả lời của em

Quỳnh Hương ngồi chơi thêm một lát rồi đi về. Chiến Thắng liền thay đồ, đón xe tới nhà Ngọc Diệp.

Mở cổng, vừa thấy Chiến Thắng, Diệp bèn đóng sập cổng lại tức thì, quày quả bỏ vô nhà. Ngọc Diệp biết mình hành động vừa bất lịch sự, vừa thiếu bản lĩnh, vừa trẻ con nông nổi. Nhưng mặc kệ! Ngọc Diệp bất chấp. Cô phải làm cái gì đó cho hả cơn giận trong lòng.

Có chừng một tiếng hơn, Ngọc Diệp mới lò dò quay trở ra mở cổng. Chiến Thắng vẫn kiên nhẫn đứng đợi. Anh mà bỏ về là đổ dầu vào lửa. Tính khí Ngọc Diệp cao ngạo ngất trời.

Chỉ bật khóa cái “cạch”, Ngọc Diệp bỏ ngay đến cái bàn đá ngoài vườn ngồi. Chiến Thắng lẳng lặng tự động đẩy cổng bước vào, đóng cổng, đi theo cô phía sau.

Ngọc Diệp bặm môi. Cô muốn hỏi tại sao hồi nãy Chiến Thắng không giữ cô lại, không

chạy đuổi theo cô khi cô đùng đùng bỏ về.

Hành động Diệp trẻ con lộ liễu đến vậy, làm gì Chiến Thắng không biết cô nghĩ gì. Song nếu muốn Ngọc Diệp tự miệng thú nhận, chính là muốn cô ấy tự làm đau mình. Chiến

Thắng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hơn thua với cô nên anh mở lời:

- Anh không thể đuổi khéo Quỳnh Hương về. Là đàn ông không ai hành xử thế được. Anh cũng không thể giữ em lại vì đó là chọn lựa của em.

Mắt Ngọc Diệp ánh lên sắc giận. Cách giải thích nghe hay ho quá!

- Ừ, ngưỡng mộ thật. Tôi thì không có được cách cư xử rộng lượng như anh, có thể ngồi trò chuyện vui vẻ với những kẻ xấu xa, làm tổn hại mình.

Chiến Thắng lầm lì ngó Ngọc Diệp. Cằm cô hất lên kiêu ngạo:

- Suy cho cùng, họ đã tệ bạc gì với anh? Mấy người ấy yêu thương, lo nghĩ cho anh còn không hết. Lần này, anh vì tôi bị thương nặng đến vậy, hẳn mấy người ấy đau lòng lắm. Anh đương nhiên phải an ủi. Đó mới là hành động của người đàn ông đúng nghĩa, phải không?

Cách nói chuyện nhập nhằng lung tung nhằm xóc vào óc người nghe đây. Sức khỏe Chiến Thắng chưa hoàn toàn bình phục, cộng thêm việc đứng đợi hơn một tiếng đồng hồ, Thắng thấy mệt thật sự. Anh phải về thôi. Lưu lại thêm nữa, anh sợ mình không đủ sức kiềm chế, nổi giận với cô, anh không muốn.

Chiến Thắng lẳng lặng dời bước y như cái cách anh đi vào đây. Ngọc Diệp chẳng buồn lên tiếng giữ lại. Đã nói rồi, một người tâm khí cao ngạo mà.

Đi được vài bước, Chiến Thắng vô thức ngoái lại. Dưới ánh nắng dịu vàng của buổi chiều, gương mặt Ngọc Diệp hẫng buồn rất ấn tượng. Đầu vẫn ngẩng cao, lưng vẫn thẳng, duy có đôi mắt là chấp chới nỗi buồn.

Chiến Thắng nhớ đến lần đầu tiên giáp mặt Ngọc Diệp, một cảm giác choáng ngợp mãnh liệt đã vây lấy anh. Chắc cô không biết điều này đâu. Anh không tưởng tượng được trên đời lại có một người xinh đẹp đến thế, thanh tú đến thế.

Nhìn cô như con sói con hoang dại, tự trang bị cho mình móng vuốt sắc nhọn nhất, một mình chống chọi với tất cả mọi người để bảo vệ chị mình. Chiến Thắng đã bừng lên nỗi khát khao được che chở, được bảo vệ cô.

Từ năm mười lăm tuổi, Ngọc Diệp đã phải tự lực đấu tranh bảo vệ mình, bảo vệ cho cả người chị mong manh yếu đuối. Từng bước, từng bước cô trưởng thành. Sức sống mạnh mẽ như cỏ dại. Góc nhọn như gai cuả xương rồng. Nếu không như vậy, cô sẽ tồn tại như thế nào đây?

Đáng lý anh phải chững chạc hơn, bao dung hơn với cô, chứ không phải đòi hỏi nhiều nơi cô. Anh quá nóng vội, ép cô làm quá nhiều thứ trong cùng một lúc.

Mang suy nghĩ đó, Chiến Thắng ngồi trở lại bàn.

Ngọc Diệp mấp máy môi nói:

- Anh lại vì em nữa rồi. Lần này, anh không bị tổn thương thể xác mà là lòng tự trọng của đàn ông. Buông tay đi anh. Em không đáng đâu.

Chiến Thắng đáp gọn:

- Anh biết mình đang làm gì.

Ngọc Diệp cười mơ hồ:

- Trước sau gì ngày đó cũng đến. Anh cũng phải buông tay.

Chiến Thắng không hiểu:

- Không bao giờ có ngày đó.

Khóe miệng Ngọc Diệp trễ xuống, trĩu nặng tâm tư:

- Có chứ anh. Cái ngày mà thể xác và tâm hồn anh đều đầy thương tích, không còn chỗ trống nào để đón nhận thêm vết thương mới.

Mắt Chiến Thắng vẫn rực sáng một niềm tin:

- Thậm chí ngay cả khi anh không còn tồn tại, anh biết mình vẫn không ngừng yêu em.

Ngọc Diệp bàng hoàng quay lại nhìn anh, Chiến Thắng ủ tay Diệp trong tay mình, đùa:

- Yên tâm ! Anh không bao giờ bi thảm tới mức đó đâu. Em làm gì có được sự tàn bạo đó.

Ngọc Diệp hoang mang:

- Anh tin tưởng em ư? Em còn không tin ở mình nữa là. Em rõ ràng đã hứa với anh để quá khứ ngủ yên. Vậy mà chút bản lĩnh ngồi nói chuyện với Quỳnh Hương, em cũng không có. Em không làm được anh à.

Chiến Thắng tủm tỉm cười:

- Không hẳn vậy đâu.

- Sao lại không hẳn?

Chiến Thắng giao ước:

- Nói ra, em không được giận đâu nghen.

Ngọc Diệp vừa ngờ vực, vừa tò mò:

- Ừ, em hứa.

Chiến Thắng không cười nữa:

- Có thêm sự ghen tuông, đương nhiên em không thể.

Mặt Ngọc Diệp thoắt xanh, thoắt đỏ, rồi ngượng ngùng ngồi im.

Chiến Thắng làm bộ không để ý:

- Vả lại, em đã chịu mở tài khoản cho ba em còn gì.

Ngọc Diệp đính chính:

- Số tiền trong đó là của hai chị em cùng đóng góp. Em chỉ mới có thể làm tới đó - Ngọc Diệp không vui - Chị Chi thì đã thỉnh thoảng ghé thăm ba.

Chiến Thắng nắm hai vai Diệp xoay đối diện mình:

- Em đã cố gắng nhiều rồi. Từ từ thôi, không nên cùng một lúc ép mình phải thay đổi nhiều thứ. Hãy cho mình thêm thời gian.

Ngọc Diệp trông cậy vào Chiến Thắng:

- Em làm được hả anh?

Chiến Thắng cố nén cười. Đôi lúc, Ngọc Diệp còn con nít kinh khủng:

- Ừ, sẽ làm được.

- Cám ơn anh có lòng tin nơi em.

- Sao phải cám ơn anh? Bản thân em vốn hiền lành, lương thiện. Không có anh khuyên nhủ thì em cũng làm như thế thôi. Em rất thương yêu ba má mình. Chính vì quá thương, khi bị thất vọng, sụp đổ về ba, em càng oán hận.

Ngọc Diệp cười khỏa lấp sự xúc động:

- Hiền lành? Hồi đó tới giờ chưa ai khen em giống anh khen hết. Nghe không quen..

Chiến Thắng nhướng mắt ngạc nhiên:

- Thật ư? Em chẳng những hiền lành mà còn tốt bụng, dễ thương, dịu dàng, xinh đẹp, khả ái, tài giỏi, thông minh, …

Ngọc Diệp cười đỏ mặt, xua tay:

- Em đâu có nhiều ưu điểm dữ vậy. Hèn gì người ta chẳng nói “Khi người đàn ông yêu người phụ nữ chột mắt, thì anh ta thấy mọi phụ nữ khác đều dư một con mắt”. Kỳ này chết anh rồi, một người như em mà khen hiền lành, dịu dàng, dễ thương!

Chiến Thắng quệt mũi Ngọc Diệp:

- À! Có người chịu thừa nhận tình cảm của anh rồi nha!

Ngọc Diệp đỏ mặt quay đi. Ừ, Ngọc Diệp hay đỏ mặt quá. Phát hiện ra điều này, Chiến Thắng cười tinh nghịch. Anh nhất định sẽ ghẹo cho cô đỏ mặt dài dài.

Mấy lúc bình thường thế này, Ngọc Diệp đáng yêu làm sao. Thế nhưng những lúc giận dữ, thù hận … Nói một cách hơi khôi hài thì Thắng cũng thấy tội nghiệp cho bà Quỳnh Như … À, không, phải nói chính xác là tội nghiệp cho tất cả những ai lỡ làm mất lòng Ngọc Diệp. Ừm… Anh đã từng là nạn nhân còn gì.

Có tiếng mở khóa lạch cạch. Cả Chiến Thắng và Ngọc Diệp cùng nhìn lên. Kim Chi đi làm về … và Minh Hào đưa Chi về. Chiến Thắng , Ngọc Diệp cùng gật đầu chào. Minh Hào và Kim Chi chào lại.

Hào vỗ vai bạn:

- Vết thương chưa có lành mà lang thang ở đâu đây?

Chiến Thắng nhăn mặt với cái vỗ vai khá “trọng lượng” của bạn:

- Thằng quỷ! Mày cũng biết nói vết thương tao chưa lành mà.

Hào rụt tay:

- Xin lỗi , tao lỡ tay.

Kim Chi giơ hai bịch đồ ăn lên, mời:

- Anh ở lại dùng cơm luôn nha. Chi có mua nhiều đồ lắm.

Minh Hào trêu Chi:

- Em còn gọi Thắng là anh, xưng tên sao?

Chi cười hiền:

- Chưa quen, từ từ em sẽ sửa. Anh đừng có trêu chọc Chiến Thắng với Ngọc Diệp đó.

Mắt Minh Hào mở to hết cỡ:

- Ủa! Anh gan dạ cỡ đó sao?

Ngọc Diệp dài giọng uy hiếp:

- Ám chỉ gì đây ta, em hổng hiểu.

Minh Hào chối biến:

- Anh đâu có ý gì đâu.

Kim Chi cười nói:

- Em đi chuẩn bị bữa tối đây. Mọi người cứ ở lại nói chuyện với nhau. Chừng nào xong, em gọi.

Minh Hào lập tức nối bước theo:

- Cho anh phụ với - Hào nháy mắt trêu Diệp - Cộng điểm cho anh chứ, cô em vợ.

Diệp rắn mắt kê nhẹ:

- Cộng thì cộng. Dẫu sao anh vẫn đang ở mức điểm âm mà.

Hào ôm trán pha trò:

- Còn phải cố gắng dài dài.

Đợi Kim Chi với Minh Hào đi khuất, Chiến Thắng nhìn Ngọc Diệp thú vị.

Anh biết bạn mình nhận ra Kim Chi mới là tình yêu đích thực lâu rồi. Vấn đề là cần có thời gian để khôi phục lòng tin nơi Kim Chi thôi.

Trong hành trình này, Minh Hào không “ngán” gì hết, ngoại trừ Ngọc Diệp. Đối với cô em vợ, Minh Hào gần như vô phương. Anh “khiếp hãi” Ngọc Diệp vô cùng tận.

Phụ nữ đẹp làm đàn ông lao đao, khốn đốn. Phụ nữ vừa đẹp vừa thông minh, sắc sảo thì đúng là “đại họa” cho đàn ông.

Về khoản này, Minh Hào vẫn thường khâm phục sự dũng cảm của Chiến Thắng ghê ghớm, dám xăm mình chiến đấu với bao đối thủ, rước cái “đại họa” về nhà.

Ngọc Diệp lảng tránh cái nhìn của Chiến Thắng :

- Ủa! Em chưa nói với anh là em biết mắc cỡ ư?

Chiến Thắng cười khanh khách:

- Chưa!

Ngọc Diệp liếc Chiến Thắng một cái bén gót:

- Giờ thì biết rồi đó, cất giùm cặp mắt anh đi.

Chiến Thắng đan tay Ngọc Diệp siết chặt. Người yêu của anh chững chạc hơn nhiều qua những biến cố.

Ngọc Diệp nói như giải thích:

- Trong tim chị em chỉ có mỗi mình anh Hào thôi.

Đó là điều may mắn cho Hào. Đi một vòng khá lớn, cuối cùng còn tìm lại được hạnh phúc, còn có lối để quay về.

Chiến Thắng hắng giọng:

- Anh có một chuyện muốn hỏi em từ lâu rồi.

- Ừ, anh hỏi đi.

- Em sẽ trả lời câu hỏi của anh chứ?

Ngọc Diệp tỏ ra hào phóng:

- Sẽ trả lời.

Chiến Thắng vẫn chưa yên tâm:

- Trả lời thành thật nha!

Ngọc Diệp ngoảnh mặt đi, tỉnh rụi:

- Không tin thì đừng hỏi. Chậc! Ngoài cái việc hay đỏ mặt, Thắng còn phát hiện thêm Ngọc Diệp là chúa hờn mát.

Thắng khổ sở:

- Anh đâu có ý đó.

Ngọc Diệp cười khúc khích:

- Đùa thôi. Anh đừng có làm mặt khẩn trương vậy. Em thấy mình tội lỗi đầy người.

Chiến Thắng thở phào nhẹ nhõm. “Quá tội lỗi chứ còn gì. Chuyên gia hù dọa, ăn hiếp anh”.

Chiến Thắng chợt nhăn mặt, chế giễu mình. Nói Ngọc Diệp con nít, anh thấy mình còn con nít hơn cô. Chỉ có con nít mới ca cẩm, kể lể, mới sợ người ta hù dọa, ăn hiếp mình.

Diệp thụt nhẹ cùi chỏ vào ngực Thắng:

- Hỏi gì thì hỏi nhanh đi, em đổi ý bây giờ.

Chiến Thắng tưởng thật, vội vàng hỏi nhanh:

- Đêm hôm đó, em biết là anh ở trước cổng nhà em phải không? Và em đã đứng sau cánh cổng gọi điện cho anh?

Ngọc Diệp biết ngay Chiến Thắng đề cập đến đêm nào, song cô vờ vĩnh:

- Là hôm nào?

Thắng sốt ruột trả lời ngay:

- Cái đêm em đến vũ trường chơi.

Diệp nhíu mày:

- Đi nhảy à?

- Ừ, đúng rồi. Mình có ngồi nói chuyện với nhau một chút. Đêm đó em mặc áo lụa ngắn màu trắng, váy thổ cẩm. Cuối cùng, anh còn chạy theo sau đưa em về nhà.

Đôi lông mày Diệp càng thít chặt hơn:

- Áo lụa trắng, váy thổ cẩm?

Chiến Thắng cướp lời:

- Em còn dán một bông hồng đỏ rực ở bên bụng nữa nè.

Thắng vừa nói, vừa huơ tay diễn tả. Không nhịn được, Ngọc Diệp phá ra cười nắc nẻ. Chiến Thắng vụt hiểu mình bị mắc lừa. Quê quá chừng luôn! Anh lọng cọng bẻ từng ngón tay, khớp tay kêu răng rắc.

Bẻ đến không còn gì để bẻ, Thắng bèn quệt mũi, vò đầu. Thằng biết “hình tượng” mình khó coi lắm. Nhưng anh không thể gượng lại. Trời à! Nếu thú nhận là anh đang khớp, đang bẽn lẽn, mắc cỡ, mọi người có tin không?

Ngọc Diệp bất thần chồm tới hôn nhẹ lên má anh:

- Nó là câu trả lời của em.

Nhanh đến mức Chiến Thắng bán tín bán nghi chuyện vừa mới diễn ra là có thật. Hơi ấm của Ngọc Diệp còn lưu lại trên má anh, mùi hương thoảng dịu từ cô vây lấy anh, càng khó xác định hư thật.

Chiến Thắng lặng người đi một lúc, tập làm quen với niềm vui quá lớn này.

Hôm nay, Ngọc Diệp cứ đưa anh từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.

Không được. Anh phải suy ngẫm và sắp xếp lại mọi thứ. Không khéo là mơ ngủ thật thì mất mặt lắm. Chiến Thắng kín đáo cắn mạnh môi mình một cái. Đau! Tức là không phải mơ.

Như để khỏa lấp đi sự ngớ ngẩn của mình, Chiến Thắng đã ranh mãnh nói:

- Trả lời chung chung còn nhiều nghi vấn. Anh muốn có một câu trả lời cụ thể hơn kìa.

Giữa lúc Ngọc Diệp còn đang tròn mắt ngạc nhiên trước sự lém lỉnh đột xuất của anh, thì Chiến Thắng đã tìm được câu trả lời như mong đợi.

E…hèm… Ngọc Diệp chẳng biết làm gì hơn ngoài ngoan ngoãn khép mắt lại.

Dường như cô còn thì thầm bên tai anh rằng: “Cô nhất định sẽ mời ba đến làm chủ hôn trong ngày cưới”.

Sau này, Ngọc Diệp không nhớ chính xác nữa. Hôm đó đầu óc cô bị mụ mị hết trơn. Mà cô đâu cần nghĩ ngợi nhiều về chuyện cô có nói hay không, khi cô đã quyết định như thế và sự thật đã diễn ra như thế.