Chương 13: anh chỉ nghĩ cho Diệp thôi

Nửa nằm, nửa ngồi trên ghế xô pha nhìn má gọt táo, Chiến Thắng nói:

- Con đã khỏe rồi. Má yên tâm. Không cần ngày nào cũng ở cạnh con vậy đâu.

Bà Loan lườm con trai:

- Phải con ngoan ngoãn chịu dọn về nhà thì cái thân già này đâu cực khổ chạy tới chạy lui.

Chiến Thắng gãi đầu:

- Con vẫn muốn sống một mình cho thoải mái má à!

Bà Loan bực mình:

- Ở nhà có ai làm gì mà con không thoải mái? Có cấm cản con không được làm cái này, cái nọ không? Có không cho con đi chơi qua đêm không?

Chiến Thắng phì cười:

- Giọng điệu má như quản con nít vậy. Con đã ba mươi rồi má à. Vấn đề là ở chỗ đó đó. Ở nhà mọi người đều chăm sóc con kỹ quá.

Bà Loan chép miệng,thừa nhận những gì Chiến Thắng nói là đúng. Vợ chồng có tới sáu cô con gái, có mỗi Chiến Thắng là con trai thôi. Nó ra đời đúng vào năm nước nhà thống nhất, gia đình bà được đoàn viên sau nhiều năm dài xa cách.

Chính vì lẽ đó, bà đặt tên cho con là Chiến Thắng. Mà Thắng thì vừa ngoan, giỏi, vừa hiếu thảo, tốt bụng, có tinh thần trách nhiệm, trung thực, …ôi một lô một lốc ưu điểm không kể hết. Đáng cho gia đình tự hào lắm chứ. Không giống mấy cô chiêu, cậu ấm những gia đình quan chức khác.

Bà Loan cắt nhỏ táo:

- Ba con chưa biết chuyện này đâu. Đợi ông ấy đi họp Đại biểu Quốc hội về, con lựa lời mà giải thích với ổng.

- Dạ.

Bà Loan dằn dỗi đập con dao xuống bàn:

- Chỉ “dạ” đơn giản vậy thôi sao?

Chiến Thắng ngỡ ngàng:

- Kìa má!

Bà Loan nghiêm mặt đi:

- Lúc con còn nằm ở bệnh viện, con bé Quỳnh Hương có tới thăm con, đúng lúc con ngủ. Má biết hết mọi chuyện rồi. Chiến Thắng quệt mũi che giấu sự bối rối.

Bà Loan nhắc:

- Má nói má biết hết mọi chuyện rồi.

Thắng cười biết lỗi:

- Má! Con xin lỗi.

Bà Loan hờn mát:

- Con dàn xếp khéo lắm, ai cũng tin như thật, đó chỉ là một tai nạn. Ngay từ đầu con đã rắp tâm toan tính cho Ngọc Diệp rồi, chả trách!

Chiến Thắng ngồi làm thinh. Ngó bộ dạng con trai như thế, lòng bà nhoi nhói:

- Ngọc Diệp là cô gái rất có cá tính, đúng không?

Chiến Thắng không đoán được từ “rất cá tính” má dùng theo nghĩa nào, là tốt hay là xấu. Anh thận trọng nói:

- Con không biết Quỳnh Hương đã nói gì với má. Nhưng Ngọc Diệp …

Bà Loan gạt ngang:

- Con nghĩ má già tới mức lú lẫn, hồ đồ chỉ nghe lời nói của một người đã vội vàng kết luận?

Biết mình đã lỡ lời, Thắng thấp giọng:

- Con không dám.

Không cho thằng con thêm chút “lửa” nó chẳng chịu khai đâu:

- Tụi thằng Dũng, thằng Tuấn, thằng Cung, bé Thảo, bé Diễm đều hết lời khen Ngọc Diệp là một cô gái xinh đẹp, bặt thiệp, tài giỏi.

Chiến Thắng hơi đỏ mặt. Vậy là má biết luôn chuyện anh cùng đám cháu luân phiên theo dõi, bảo vệ Ngọc Diệp khi manh nha hay tin bà Quỳnh Như muốn hại cô.

Bà Loan xem chừng diễn biến trên nét mặt con một lúc:

- Má muốn con trả lời nghiêm túc với má một điều.

Chiến Thắng ngồi ngay ngắn:

- Dạ.

- Con có thể buông tay bây giờ không?

Mặt Chiến Thắng thoắt trở nên xanh xao, có một cái gì đó mà bà không thể giải thích được.

- Đây là cô gái suốt đời con không thể quên.

Bà Loan nén tiếng thở dài. “Suốt đời không thể quên”. Thằng con cục tính, không biết ăn nói bóng bẩy của bà đã biết nói câu “suốt đời không thể quên”.

Nó không trả lời rõ ràng là được hay không được. Cả bà, cả con bé đó nó đều không muốn mất. Chính bà đẩy con vào sự lựa chọn khó khăn.

Tự bao giờ nó biết cư xử hòa hợp lòng người như thế? Vì cô gái đó, nó thấy cần phải hoàn thiện vươn cao thành cây đại thụ vững chắc để có thể che chở cho cô ấy?

Chiến Thắng ngập ngừng:

- Má không thích Ngọc Diệp ở điểm nào? Má cho con biết với?

Không ngờ Chiến Thắng lại hỏi thẳng trực diện, bà Loan tựa người vào thành ghế, sắp xếp ý tưởng:

- Thứ nhất, cá tính mạnh mẽ quá. Yêu hận đều mãnh liệt cùng cực. Phụ nữ cần có lòng vị tha, bao dung dịu dàng.

Chiến Thắng nhẹ giọng:

- Không trách được Ngọc Diệp. gia đình bà Quỳnh Như đã làm những chuyện rất tàn nhẫn với gia đình Ngọc Diệp. Họ không đáng được hưởng sự khoan dung. Và Ngọc Diệp có khả năng bắt họ phải trả giá. Lần này con bỏ qua là vì Ngọc Diệp. Cô ấy không có sự nhẫn tâm như họ, nên sẽ bị thiệt thòi nếu chuyện cứ kéo dài.

Với lại, họ còn gì để mất ngoài cái mạng sống? Tại sao không làm lòng thù hận của họ lắng dịu, cho họ có dịp quay lại nhìn mình, nhìn những gì mình đã làm trong quá khứ?

- Thấu đáo lắm. Nhưng con có nghĩ đến một ngày nào đó, trong một phút yếu lòng chẳng hạn, con làm ra việc có lỗi với Ngọc Diệp. Với cá tính của nó, gia đình con sẽ thế nào đây? Vợ chồng ly hôn, con cái, tài sản chia đôi?

Lời mẹ nói không phải là không có lý. Chiến Thắng cười cười:

- Có những chuyện con không dám nói trước. Nhưng con luôn nghĩ rằng, con đủ bản lĩnh để không làm chuyện tổn hại đến tình cảm Ngọc Diệp. Và chuyện nào ra chuyện đó.

Ngọc Diệp không phải là cô gái không biết cảm thông, chia sẻ.

Huề trớt! Bà Loan đành nói sang yếu tố thứ hai:

- Ngọc Diệp quá thông minh, tài giỏi.

Bà Loan nhớ hai ngày đầu Chiến Thắng bị thương, Ngọc Diệp xin nghỉ làm đến bệnh viện chăm sóc. Điện thoại cứ réo nó liên tục. Nó không thể khóa máy, nghề nghiệp của nó luôn có tình huống bất ngờ xảy ra.

Lắm lúc bà thấy ngại làm phiền “một người bận rộn”, muốn kêu nó về phứt cho rồi. Nhưng bà biết Chiến Thắng rất vui với sự hiện diện của nó, đành thôi.

Chiến Thắng đùa nhẹ:

- Bộ con trai má tệ lắm sao?

Bà Loan phật ý:

- Ai nói con trai má tệ. Con là người giỏi … Ngọc Diệp thì tới mức xuất sắc … Lấy người bận rộn về, thời gian đâu chăm sóc gia đình hả con?

Chiến Thắng tỉnh queo:

- Thời đại này vợ chồng cùng gánh vác công chuyện nhà mà má.

- Con …

Chiến Thắng buồn buồn:

- Con trình bày suy nghĩ của mình, không phải có ý chọc giận má đâu.

Bà Loan chùng lòng. Ngọc Diệp quá xinh đẹp, lại còn thông minh, tài giỏi nữa. Bà là phụ nữ mà còn bị cuốn hút bởi cô ta huống chi là cánh đàn ông. Ngọc Diệp đương nhiên có rất nhiều người theo đuổi. Những người đó hẳn đều có bản lĩnh. Con trai bà chắc cũng đâu dễ gì tiếp cận.

Chiến Thắng cười bâng quơ:

- Diệp chưa nhận lời con đâu má.

Bà Loan khựng người tức thì. “Có chuyện đó nữa?”. Bà có cảm giác đang làm khổ con trai mình thêm. Bà chợt quyết định không ngăn cấm hai đứa nữa. Mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên. Nếu chúng có duyên trở thành chồng vợ, bà sẽ tìm cách uốn nắn Ngọc Diệp sau.

Bà Loan cũng có một thời thanh niên nên cũng hiểu, tình yêu là một phạm trù miễn bình

luận. Ngoài bản thân chúng, không ai chặt đứt tình cảm này được.

Qua tìm hiểu, bà biết điều Thắng làm là cách tốt nhất để dẹp yên thù oán hai nhà.

Ừ, vì lẽ đó con trai bà đã không ngần ngại vi phạm pháp luật, che giấu tội phạm, cho lời khai giả, vi phạm nguyên tắc làm người của nó.

Không cần biết tình yêu của mình có được đáp trả hay không, nhưng những gì có thể làm được cho người mình yêu, Chiến Thắng đều làm hết. Bà Loan vừa tự hào, vừa xót xa cho tình yêu của con trai. Nó yêu cô gái ấy đến độ không ngần ngại mình bị tổn thương về thể xác, về cả tinh thần.

Bà Loan hỏi thăm:

- À! Sao mấy hôm nay má không thấy Ngọc Diệp qua thăm con?

- Dạ, Diệp bận đi công tác bốn ngày. Hôm nay cô ấy về nè má.

Bà Loan nhướng mắt:

- Vậy à! Vậy chắc ngày mai , con bé sẽ đến thăm con.

Giọng Chiến Thắng rõ vui:

- Không đâu má. Lát về, Diệp qua thăm con liền. Cô ấy đã hứa như vậy.

“Vui như con nít được quà”. Bà Loan thầm nghĩ.

Có tiếng chuông cửa reo. Như vui lây niềm vui của con trai, bà Loan đứng dậy:

- Chắc Ngọc Diệp tới đó. Để má mở cửa cho! Không phải Ngọc Diệp mà là Quỳnh Hương. Tuy nhiên bà Loan vẫn thu dọn đồ đạc ra về, nhường không gian cho bọn trẻ.

Chiến Thắng ngồi lại đàng hoàng. Anh đưa tay mời Quỳnh Hương ngồi ở ghế đối diện.

Quỳnh Hương ngượng ngập ngồi xuống. Đã lâu lắm rồi mới có dịp gặp lại anh. Từ sau cái dạo cô như con thiêu thân bất chấp lòng tự trọng, đạo đức bám riết theo Chiến Thắng, làm đủ mọi trò mẹ và chị dạy. Thất bại!

Nhớ lại mọi chuyện đã qua, Quỳnh Hương không khỏi nóng bừng mặt xấu hổ. Cô vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh.

Nhưng tất cả những điều đó cũng không thể làm cô ngừng yêu thương Chiến Thắng được. Cô vẫn yêu anh đến cháy lòng. Và cô càng tự hào về anh hơn nữa. Con người đến với nhau đâu phải nhất thiết vì vấn đề bản năng thế. Còn những thứ cao đẹp hơn nhiều.

Thắng mở tủ lạnh lấy hai lon nước ngọt, bật nắp, mời Quỳnh Hương uống.

Không khó để đoán được tâm trạng của Quỳnh Hương. Chiến Thắng lớn hơn cô nhiều. Anh quyết định nhường cô làm chủ tình hình hoàn toàn. Tùy cô muốn lèo lái cuộc nói chuyện ra sao đều được.

Quỳnh Hương bắt đầu ngọ nguậy trên ghế. Cô thấy mình vô duyên khi đến đây rồi ngồi yên lặng. Sự im lặng càng khiến người ta bối rối hơn.

Quỳnh Hương vụt co tay lại, đếm một, hai, ba trước khi mở lời:

- Lần trước em có đến bệnh viện thăm anh, đúng lúc anh ngủ, nên em …

Quỳnh Hương lúng túng im bặt. Chiến Thắng đỡ lời:

- Anh có nghe má anh nói.

Quỳnh Hương cắn nhẹ môi:

- Vết thương của anh đã đỡ chưa?

- Đỡ lắm rồi Hương. Đầu tuần sau, anh đi làm lại.

- Em xin lỗi.

Chiến Thắng cười hiền:

- Em có lỗi gì chứ.

Quỳnh Hương cúi thấp đầu:

- Em biết, anh đã có lòng bỏ qua cho má em.

Thắng thẳng thắn:

- Anh hoàn toàn nghĩ cho Diệp thôi.

Tim Quỳnh Hương nhói lên một cái. Điều hiển nhiên đó ai lại không nhìn thấy, anh đây cần nói thẳng đến vậy? Anh không thể chừa cho cô chút mơ mộng sao? Rằng dù là không yêu, nhưng anh có nghĩ về cô một chút.

- Dù sao đi nữa, em vẫn rất cám ơn anh.

Chiến Thắng vỗ nhẹ mu bàn tay Hương:

- Em đừng áy náy về những chuyện đã qua.

Quỳnh Hương ngó Chiến Thắng bằng đôi mắt ướt buồn:

- Có thể được không anh?

Thắng trả lời không do dự:

- Có thể. Quá khứ là bài học, là ký ức. Em hãy sống cho hiện tại và nhìn về tương lai.

- Tương lai?

Quỳnh Hương thẫn thờ lặp lại.

Chiến Thắng hơi phân vân một chút. Vấn đề này nói trong thời điểm nhạy cảm thật bất tiện. Nhưng nghĩ là cần thiết, nên Thắng buộc lòng đề cập:

- À…nếu em … Anh mong được hỗ trợ em tìm một công việc thích hợp.

Sự tử tế của Chiến Thắng làm Quỳnh Hương cảm động:

- Em cám ơn anh.

Chiến Thắng dịu dàng:

- Không cần nói với anh những lời khách sáo ấy. Anh muốn nghe em bày tỏ quan điểm chính mình hơn.

Quỳnh Hương cười ngượng ngập. Chị em nhà cô đều tốt nghiệp từ các trường đại học mở. Khổ nỗi, cái bằng đó cũng chẳng phải tốn công sức học có được.

Ra trường, ba chị em tiếp tục vô tư ăn ở không, đi chơi. Giờ gia đình gặp sự cố, không biết sẽ làm gì. Làm những việc cực nhọc tay chân, tất nhiên là không làm nổi, làm những công việc đầu óc thì mù mịt hơn.

Chiến Thắng thuyết phục:

- Đây không phải là lòng thương hại. Anh không có tư cách gì thương hại em hết. Đây là sự quan tâm bạn bè với nhau. Đơn giản là vậy. Em đừng suy diễn lung tung, phức tạp.

Gương mặt Quỳnh Hương tươi lên:

- Anh chịu coi em là bạn bè?

Chiến Thắng mỉm cười gật đầu. Quỳnh Hương vui vẻ hỏi tiếp:

- Mai mốt, thỉnh thoảng, em có thể mời anh đi uống cà phê không?

Chiến Thắng gật đầu thêm cái nữa.

Niềm vui bất ngờ khiến mặt Quỳnh Hương bừng sáng, đôi mắt long lanh nước mắt:

- Anh tốt quá! - Quỳnh Hương ấp úng - Vượt xa mong đợi của em.

Nhưng liệu em có gây phiền phức cho anh không? Nếu …

Hiểu Quỳnh Hương đề cập đến Ngọc Diệp, anh trấn an:

- Không có đâu.

Quỳnh Hoa vụt nắm chặt đôi tay lại, những móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, đau buốt. Cô tự nhủ mình phải kiên cường, phải cứng rắn hơn:

- Anh để em tự thử sức mình tới đâu nha! Nếu khoảng ba tháng em vẫn chưa tìm được việc, em nhất định sẽ đến nhờ anh - Quỳnh Hương cười - Cho em tự lực một lần há anh!

Thấy Quỳnh Hương biết suy nghĩ vậy, Thắng đồng ý ngay:

- Ừ, quyết định như vậy nha!

- Cám ơn anh.

Thắng nhắc:

- Bữa nay em nói câu đó với anh nhiều quá.

Chuông cửa lại reo. Chiến Thắng ra mở cửa. Lần này đúng là Ngọc Diệp. Anh mời cô vào nhà chơi. Với cá tính Ngọc Diệp, Chiến Thắng biết thế nào cũng gây hấn. Tuy nhiên, anh vẫn mong đợi một kết quả khác hơn, sau khi Diệp đã bằng lòng với anh không tính chuyện với bên nhà bà Quỳnh Như nữa.

Quả nhiên, trông thấy Quỳnh Hương, Ngọc Diệp đứng sựng người ngay. Hầu như ngay lập tức, Diệp lấy lại thế chủ động. Cô đặt mớ quà đến thăm bệnh lên bàn:

-

Chào cô - Diệp quay sang nói với Chiến Thắng - Tôi đi công tác về có mua ít trái cây gửi anh - Diệp so vai - Giờ anh đang có khách và tôi cũng hơi mệt nên không tiện ở lâu. Hẹn hôm nào rảnh ghé thăm anh sau há!

Ngọc Diệp đường hoàng gật đầu chào Chiến Thắng, Quỳnh Hương rồi mới ra về. Lưng cô thẳng, đầu ngẩng cao kiêu ngạo, gương mặt điểm một nụ cười xã giao.

Quỳnh Hương lúng túng gật đầu chào lại. Cô không biết phải phản ứng ra sao. Cô sợ Ngọc Diệp hiểu lầm, giận Chiến Thắng. Mấy lần định lên tiếng giải thích nhưng đều không được, Ngọc Diệp đẩy tình huống đi theo ý kiến của mình, không chừa một cơ hội, một khoảng trống nào cho người khác có thể chen vô.

Và Chiến Thắng nữa, thái độ của anh thật lạ. Từ đầu đến cuối anh chỉ im lặng, ngồi im nhìn Ngọc Diệp chăm chú, như cái cách người ta xem một bộ phim, xem một vở kịch hấp dẫn. Diệp nói về, Thắng tiếp tục lẳng lặng tiễn chân Diệp ra cổng, không hề nói một lời giữ Diệp lại.

Sao lại có thái độ lạ kỳ đó? Chiến Thắng rất yêu Ngọc Diệp mà. Quỳnh Hương thắc thỏm không yên chờ Chiến Thắng quay vô:

- Anh à! Ngọc Diệp …

Quỳnh Hương vừa nói đến đó đã bị Chiến Thắng gạt ngang, lái sang một hướng khác. Anh hỏi thăm tình hình hiện tại của gia đình cô. Ba lần bốn lượt đều như thế hết, hễ nhắc đến Ngọc Diệp là Chiến Thắng lảng câu chuyện đi.