Chương 39: Bọn Họ Nói Chúng Ta Xứng Đôi

Lục Niệm Niệm cau mày mở ra, ngoại trừ vượt qua tám mươi mấy icon biểu cảm bên ngoài, còn có mười mấy tin hữu ích.

Tiểu Miểu: Niệm Niệm, cậu mau xem tieba của trường! Có người phát tán vài tấm hình!!!

Tiểu Miểu: rốt cuộc là tiện nhân nào làm ra!

Tiểu Miểu: Khẳng định là hướng về phía cậu, đến, mau nhìn xem.

Nhìn mấy câu gửi tới, Lục Niệm Niệm như lọt trong sương mù, chính là cảm thấy kỳ quái, mở ra website đầu tiên đối phương gửi tới, mấy giây sau hình ảnh xuất hiện, thấy rõ nội dung phía trên, Lục Niệm Niệm rõ ràng sững sờ.

Cố Miểu gửi đường link là một bài đăng trên tieba của trường học, tiêu đề của bài viết chính là: Tình yêu học đường khiến người ta ngưỡng mộ, nam siêu cấp đẹp trai!

Tiếp theo chủ đề bài viết chính là bức ảnh hôm đại hội thể dục thể thao, bức ảnh đầu tiên lại có thể là Tống Kim Triêu, nhìn bộ dạng khi cậu ngồi trên khán đài, trên người mặc trang phục thể thao màu đen, càng lộ ra vẻ môi hồng răng trắng, ở trong đám người càng nổi bật.

Lục Niệm Niệm nhìn tấm hình này không cảm thấy gì, nhấc mắt nhìn nam sinh ngồi phía đối diện, ngày hôm nay Tống Kim Triêu cũng là một thân trang phục màu đen, chỉ có điều cùng ngày hôm đó không giống nhau.

Sau đó chuyển tới vài trang, Lục Niệm Niệm mới phát hiện vấn đề ở đâu.

Chủ bài viết ngoài việc đăng bức ảnh có một mình Tống Kim Triêu ra, còn có bức ảnh cô và Tống Kim Triêu nắm tay nhau cùng nhau bước đi, còn có một tấm, hai người trốn ở phía dưới ô che nắng.

Chính là lúc hai người đang hôn nhau.

Nhìn thấy những tấm hình này, Lục Niệm Niệm vốn dĩ không cảm thấy gì, nhưng khi nhìn thấy từng bình luận ở phía dưới, trong lòng nhất thời cảm thấy khó chịu.

Bình luận 1: Đây không phải là Lục Niệm Niệm lớp 6 sao? Bạn trai người ta không phải là người trong bức ảnh này.

Trả lời 1: Ha ha ha ha ha, cái này cũng quá xấu hổ! Bạn trai đâm vào xe rồi sao?

Trả lời 2: Tớ cũng nhớ không phải người này, hình như là hội trưởng hội học sinh, Trần Tương Xán chứ?

Trả lời 3: Đúng đúng đúng, chính là người đó!

Bình luận hai 2: Cô gái này cũng quá trắng trợn, ở trường học còn có bạn trai chính thức, lại còn dám mang bạn trai bên ngoài tới, icon mê say. jpg.

Vòng bạn bè:...

Đều là tin đồn không có chút chân thực, Lục Niệm Niệm vẻ mặt bình tĩnh nhìn qua một lượt, người comment rất nhiều, đa phần là đứng nói chuyện không đau lưng, không ngừng nhắc tới cô cùng Trần Tương Xán.

Thỉnh thoảng có một vài tin nhắn thay cô trả lời: Lục Niệm Niệm cùng Trần Tương Xán căn bản không phải là đối tượng của nhau, mấy người cái gì cũng không biết, chính là miệng từng người, từng người phun đầy phân! Người trong hình mới là bạn trai chính hiệu của cậu ấy, nắm tay thì có gì không đúng? Nếu cần tôi nói một câu, chủ bài viết thật là đáng thẹn, đang khiêu chiến sao?

Trả lời toàn bộ comment đã vượt hơn 100 tin, khẳng định là Cố Miểu thay cô trả lời.

Tâm trạng uất ức đều được nén trở về, Lục Niệm Niệm soạn một tin nhắn trả lời Cố Miểu: Tớ không có chuyện gì, đừng để ý tới bọn họ, họ thích nói gì thì cứ nói.

Cho dù nói đến nói đi đều là giả, đám người đó chỉ phỏng đoán lung tung.

Không biết vì sao, nghĩ đến những commet kia, Lục Niệm Niệm không nhịn được liên tưởng đến mặt mũi của Thẩm Khiết và Vương Tử Manh, có thể những người này chính là yêu thầm Trần Tương Xán và Tống Kim Triêu?

Lục Niệm Niệm để điện thoại qua một bên, cái đĩa trước mặt chất đầy thịt tôm đã được lột sạch sẽ, Tống Kim Triêu đem toàn bộ vỏ tôm hùm lột sạch sẽ, toàn bộ đều để vào trong đĩa của cô, giống như bản thân cậu không ăn.

“Kim Triêu, cậu không đói bụng sao?” Lục Niệm Niệm cắn một miếng tôm, nhìn thấy động tóc bóc tôm của cậu, mù mịt trong lòng từng chút một tiêu tan.

Tống Kim Triêu chậm rãi cởi găng tay ra, ngẩng đầu nhìn cô, tuỳ ý lắc đầu, Niệm Niệm còn không biết cậu bị dị ứng hải sản.

Cậu thiếu niên trước mặt môi mỏng khẽ mở, đôi mắt đen, thâm thuý nhìn về hướng cô, ánh mắt u tối lọt vào trong mắt cô: “Lúc nãy cậu làm sao vậy?”

Cho dù mặt cậu không tỏ vẻ gì, tim Lục Niệm Niệm vẫn đang đập thình thịch, cậu lại có thể nhìn ra.

Có nên cho cậu nhìn bài viết kia hay không? Nếu như nhìn thấy chuyện liên quan đến rau thơm, cậu có tức giận hay không?

Nhưng cô cùng Trần Tương Xán từ nhỏ đến lớn quan hệ vẫn luôn như vậy, bạn tốt kiêm anh em, người khác có thể hiểu lầm, nhưng cô không hy vọng Tống Kim Triêu tức giận.

Đắn đo chốc lát, Lục Niệm Niệm cầm điện thoại di động qua, sau khi mở ra đường link, ngoan ngoãn đưa điện thoại qua.

“Tuyên bố trước, có gì hiểu lầm nhất định phải nói với tớ!”

“Còn có, không thể tức giận.”

Cô gái trước mắt, chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ tràn đầy nghiêm túc.

Tống Kim Triêu không để tâm đáp ứng, lông mày tinh xảo khẽ nhếch lên, nhận điện thoại của cô.

Mắt Lục Niệm Niệm nhìn chằm chằm cậu, rất sợ bỏ qua một chút tâm tình của Tống Kim Triêu, nhìn theo ánh mắt cậu di chuyển xuống dưới, gương mặt anh tuấn bĩnh tĩnh không gợn sóng, ngay cả lông mày cũng không nhăn lấy một lần.

Đây là vẻ mặt gì vậy...

Ngón tay trắng nõn của cô gái cọ qua, dè dặt chọc chọc vào mu bàn tay cậu: “Kim Triêu, cậu cảm thấy thế nào?”

“Không có tức giận chứ?”

Lục Niệm Niệm sợ nhất cậu không có phản ứng gì, cũng không nhìn mình, lẽ nào bề ngoài nhìn bình tĩnh, kỳ thực trong lòng cậu đã sớm nổi giông bão?

Tống Kim Triêu ngẩng đầu nhìn cô một chút, đôi mắt đen, thâm thúy, vẻ mặt hờ hững, liền thấy ngón tay thon dài, tinh tế của cậu chạm nhẹ mấy lần trên màn hình, mấy giây sau đưa điện thoại trả lại cho cô.

Lục Niệm Niệm hoài nghi nhận điện thoại, mới phát hiện Tống Kim Triêu đem đường link đó gửi vào wechat của chính cậu.

“Kim Triêu, cậu muốn làm gì?” Cô không nhịn được hỏi.

Tống Kim Triêu uống một hớp nước, giọng nói hờ hững: “Không nói với cậu.”

Lục Niệm Niệm mở to hai mắt, ngập ngừng mở miệng: “Vậy sao cậu không hỏi tớ, Trần Tương Xán là ai?”

Cậu thiếu niên trước mặt lông mày nhíu lại: “Cậu ta là ai?”

Lục Niệm Niệm: “...”

“Trần Tương Xán là bạn tốt của tớ, cậu từng gặp qua, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, chính là lần tớ chuẩn bị đánh cậu.”

“Khi đó Trần Tương Xán đứng bên cạnh tớ.”

“Tớ với cậu ấy từ nhỏ đến lớn cùng nhau lớn lên, quan hệ rất thân thiết, nhưng tuyệt đối không phải như bọn họ nói.”

“Tớ đảm bảo, hai chúng tớ trong sạch.” Nói xong, Lục Niệm Niệm trịnh trọng giơ ba ngón tay lên thề.

Vẻ mặt cậu thiếu niên trước mặt rốt cuộc có chút biến hoá, bây giờ cậu biết, hoá ra người nam sinh đó gọi là Trần Tương Xán, ký ức đối với cậu không nhiều lắm, nhưng Tống Kim Triêu nhớ rất rõ, người kia từng sờ lỗ tai Lục Niệm Niệm.

Nghĩ đến đây, sắc mặt cậu dần trở nên âm u, không nói gì môi móng mím thành một đường, xúc cảm âm u của đôi mắt léo lên.

Đây là tiết tấu của ghen sao?

Mặc dù ghen là chuyện tốt, nhưng cô vẫn hy vọng cô và Tống Kim Triêu có thể vẫn luôn như thế này, những cảm xúc ghen tuông như vậy hoàn toàn là dư thừa.

Lục Niệm Niệm lén nhìn cậu, đưa một tay qua, nắm lấy một đầu ngón tay cậu lắc lắc, “Thật sự tức giận rồi à?”

Vì cũng là nam sinh, Tống Kim Triêu cũng không cảm thấy tâm tư của Trần Tương Xán đối với Lục Niệm có bao nhiêu đơn thuần, chỉ là cô gái trước mắt dường như không hề nhận ra, do vậy cậu nhàn nhạt mở miệng: “Cậu đối với cậu ta có cảm giác gì?”

Nghe vậy, Lục Niệm Niệm sững sờ, vội vàng trả lời: “Tình anh em!”

Âm cuối vừa rơi xuống, vẻ mặt mờ mịt như lạc vào sương mù của Tống Kim Triêu tan đi mấy phần, khoé môi nhếch lên lộ ra ý cười như có như không.

Như vậy là đủ rồi.

Hai người ra khỏi nhà ăn, Tống Kim Triêu đạp xe đạp chở Lục Niệm Niệm về đại viện.

Khúc nhạc đệm nhỏ qua đi, Lục Niệm Niệm vui vẻ ngồi ở phía sau, tâm tình vui sướng, đôi tay tự nhiên mà ôm lấy eo cậu.

Ánh đèn đường mờ ảo, hình bóng hai người chồng lên nhau, buổi tối như vậy, Lục Niệm Niệm không kiềm lòng nổi muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này.

Mặc dù nhìn Tống Kim Triêu có vẻ gầy gò, nhưng toàn thân trên dưới chỗ cần có cơ bắp đều có, Lục Niệm Niệm ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy gáy của cậu, cổ người này trắng lại còn thon dài, cảm giác mỗi chỗ trên người cậu đều tồn tại rất tốt.

Cũng không biết cậu có cơ bụng hay không, mắt Lục Niệm Niệm hơi chuyển động, tay đang ôm eo của cậu bắt đầu chầm chầm di động, lòng bàn tay từng chút từng chút dán gần lên bụng cậu, cách lớp quần áo, vẫn có thể sờ đến chỗ cứng cứng, lẽ nào cậu có cơ bụng?

Lục Niệm Niệm âm thầm oa lên một tiếng, to gan tiếp tục sờ thêm mấy lần nữa, nhận ra được động tác của cô gái, người đang đạp xe phía trước đưa tay ra, chuẩn xác bắt được cổ tay đang làm loạn của cô.

“Đừng sờ loạn.” Phía trước truyền tới giọng nói của Tống Kim Triêu, âm thanh rất thấp, cảm xúc không rõ.

Lục Niệm Niệm cười hắc hắc, trong lòng vui rạo rực, cô nói: “Kim Triêu, không nghĩ tới cậu có cơ bụng nha.”

“Dáng người tốt như vậy, có phải tớ hời rồi không.” Không ngờ tới cảm giác cũng không tồi.

Tống Kim Triêu không còn lời nào để nói, một lúc lâu không nói chuyện, một tay lái xe chung quy cũng không an toàn, cậu thu tay về, vẫn là câu nói đó: “Ngồi xong rồi.”

Lục Niệm Niệm ừ một tiếng, ôm eo cậu, đầu ngón tay thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng chọc chọc cơ bụng của cậu.

Xúc cảm này, chà chà.

Về tới Lục gia, Lục Niệm Niệm để Tống Kim Triêu ở cửa đợi một lúc, khi đi ra, trong tay ôm bức tranh chữ đi tới.

“Kim Triêu, cái này cậu nhớ giữ thật cẩn thận, đây chính là bức tranh chữ tớ viết đẹp nhất.”

“Ông nội tớ nói tớ viết rất đẹp.” Cũng không biết ông Lục nhìn có hiểu ý tứ trong đó hay không, mặc dù ông từng hỏi qua, nhưng Lục Niệm Niệm mơ hồ đáp lại, nói là được trích dẫn từ trong sách.

Tống Kim Triêu nhịn không được sờ đầu của cô, nhẹ giọng đáp lại.

Nghĩ đến sau đó cậu sẽ phải rời đi, Lục Niệm Niệm trong lòng rầu rĩ, nắm chặt ngón tay của cậu lắc lắc, sau đó hai người ai cũng không nói gì.

Nhìn thấy sợi dây đỏ ẩn giấu trong tay áo, mắt Lục Niệm Niệm sáng lên, cầm tay cậu, khuôn mặt vui vẻ: “Kim Triêu, cậu mỗi ngày đều mang theo phải không?”

Tống Kim Triêu cụp mắt nhìn cô, cười khẽ hỏi ngược lại: “Lẽ nào cậu không như vậy?”

Nghe vậy, Lục Niệm Niệm lập tức giơ tay lên, kéo tay áo xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn, tinh tế, phía trên đeo sợi dây màu đỏ nhìn đặc biệt nổi bật.

Cái này còn phải nói, Lục Niệm Niệm cười dịu dàng nhìn cậu, đáy mắt càng trở nên sâu sắc: “Vật quan trọng như vậy, tớ đương nhiên ngày nào cũng đeo.”

Hai người câu được câu không nói chuyện phiếm, Lục Niệm Niệm một chút ý nghĩ về nhà cũng không có, cô không nhịn được hỏi cậu: “Kim Triêu, vì sao cậu luôn mặc trang phục màu đen vậy?”

“Thói quen.”

Lục Niệm Niệm dùng mũi chân đá cục đá, gật đầu.

Đương nhiên còn có nguyên nhân khác, nhưng Tống Kim Triêu không nghĩ sẽ nói với cô.

Cậu nhớ rõ ràng, khi nhìn thấy cô ở Tống gia, cô từng nói qua, cậu mặc trang phục màu đen nhìn rất đẹp.

Thiếu niên trước mắt bình tĩnh nhìn cô, sau đó mở miệng nói: “Cậu còn nhớ lời của người trên bài viết kia từng nói qua không.”

Lục Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn về hướng cậu, đôi mày thanh tú cau lại, lại bắt đầu trở nên sốt sắng, “Nói gì vậy?”

Tống Kim Triêu hơi cúi người, gương mặt anh tuấn chứa ý cười dịu dàng, cậu nhẹ nhàng véo mũi xinh xắn của cô gái, động tác thân mật mang theo cưng chiều, “Nói chúng ta xứng đôi.