Chương 38: Tin Đồn

Buổi tối, Lục Niệm Niệm làm xong bài tập, mở QQ nhóm của lớp, mới phát hiện bên trong đặc biệt náo nhiệt.

Chủ nhiệm lớp up toàn bộ ảnh đại hội thể dục thể thao lên album của nhóm, một đám người líu ríu nói những thứ khác nhau, Lục Niệm Niệm lướt qua từng tấm rồi nhìn, quả nhiên nhìn thấy bức ảnh chạy tiếp sức 400 mét của mình, còn có một bức ảnh vừa vặn trong khoảnh khắc đánh rơi gậy tiếp sức.

Nhìn thấy cái này, cô bỗng nhiên nhớ tới động tác của Thẩm Khiết hôm đó, cô nhìn ra, Thẩm Khiết chính là cố ý, căn bản không tồn tại chuyện không cẩn thận đánh rơi gậy.

Nhận rõ cô ta là người như thế nào, Lục Niệm Niệm vừa nghĩ tới gương mặt đó, liền có chút chán ghét lắc lắc đầu, sau này vẫn là cách xa cô ta một chút.

Lại nhìn tin tức trong nhóm, chủ nhiệm thỉnh thoảng nói hai câu, trong nhóm sẽ yên tĩnh vài giây, sau đó lại tiếp tục đề tài tán gẫu tiếp theo.

Lục Niệm Niệm logout, tức khắc trên màn hình hiện ra khung chat, là bạn học nữ cùng lớp của cô, Vương Tử Manh, đại diện lớp tiếng anh, Lục Niệm Niệm bình thường cùng cô không có tiếp xúc qua.

Đối phương trước tiên gửi tới một icon ngốc nghếch, dường như có vấn đề muốn hỏi.

Lục Niệm Niệm: Có chuyện gì không?

Vương Tử Manh: Niệm Niệm, cậu ở đại hội thể dục thể thao biểu hiện rất xuất sắc, có phải giành mấy giải nhất không?

Nói đến cái này, Lục Niệm Niệm không nhịn được mỉm cười: Đúng.

Lo lắng đề tài nói chuyện kết thúc, Lục Niệm Niệm lại gửi qua một icon: “Icon cơ bắp phát triển. jpg”.

Hai người lại tám những thứ khác, đột nhiên đối phương chuyển chủ đề, dò hỏi: Ngày hôm đó nhìn thấy cậu đi cùng một nam sinh tới trường học, sao trước đây chưa từng gặp qua?

Vương Tử Manh: Cậu ấy không phải là học sinh ở trường chúng ta đấy chứ? Nhìn lạ mặt.

Lục Niệm Niệm sững sờ, rốt cục chầm chậm phản ứng lại, người này nói bóng nói gió nửa ngày, hóa ra ông say rượu không phải vì rượu, cùng nữ sinh giống nhau, Lục Niệm Niệm luôn tin tưởng trực giác của mình, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu.

Tống Kim Triêu nhà cô bị người ngấp ghé.

Lục Niệm Niệm: Cậu ấy không phải học sinh trường chúng ta.

Vương Tử Manh: Vậy cậu ấy là bạn của cậu? Hay là...?

Đổi phương hỏi rất uyển chuyển, Lục Niệm Niệm vẻ mặt ngây ngốc một giây, nhanh chóng khôi phục trở lại: Cậu ấy là bạn trai của tớ, icon mỉm cười. jpg.

Cho rằng cô sẽ không nói gì, sau đó đối phương lại nhắn lại: Hóa ra là như vậy a, bạn trai của cậu so với Trần Tương Xán còn đẹp trai hơn.

Lục Niệm Niệm không vui nhíu mày, vì sao bỗng nhiên nhắc tới Trần Tương Xán?

Cô không còn kiên trì, ngữ khí không còn ôn hòa như lúc nãy, trực tiếp hỏi: Cậu muốn hỏi gì cứ nói thẳng.

Qua vài giây, Vương Tử Manh trả lời: Chính là bát quái một chút, vậy tớ logout trước, ngủ ngon ~

Biểu tượng của đối phương rất nhanh chuyển sang xám xịt, Lục Niệm Niệm căng thẳng mím môi, nhìn chằm chằm khung chat vài giây, sau đó thở dài, đây là Tống Kim Triêu tự rước lấy hoa đào, may mà cậu ấy mang danh hoa đã có chủ.

Ban đêm, Lục Niệm Niệm lăn qua lộn lại không ngủ được, cô lấy điện thoại lén lút cầm vào trong chăn, nhìn bức ảnh chân dung của Tống Kim Triêu, cảm thấy quen mắt, do vậy phóng to ảnh nhìn, vừa nhìn mới biết đây là một bức tranh.

Trên bức tranh chỉ có một đôi mắt rất đẹp, không khó để nhận ra nó là một phần của bản thảo, mà chủ nhân trên bức tranh có lẽ chính là cô.

Đột nhiên nhìn thấu tâm tư nhỏ của Tống Kim Triêu, trong lòng Lục Niệm Niệm trong nháy mắt trở nên tốt hơn nhiều, do dự một chút, cô thử gửi tới một tin nhắn qua.

“Tiểu Tráo Tráo, ngủ rồi?” Dường như cảm thấy nhập “Tiểu Tráo Tráo” ” so với “Tiểu Triêu Triêu” càng thích hợp hơn.

Lục Niệm Niệm cũng không có ý định sửa, thuận tiên thay đổi luôn ghi chú, Tiểu Tráo Tráo, đáng yêu hơn nhiều.

Đợi rất lâu, không thấy đối phương trả lời, Lục Niệm Niệm nhìn chăm chú điện thoại di động, cho rằng cậu đã ngủ, dù sao cũng đã qua 12 giờ, Tống Kim Triêu là bệnh nhân nên sẽ đi ngủ sớm.

Đem điện thoại di động bỏ vào dưới gối, Lục Niệm Niệm nhắm mắt lại, bên tai vang lên một hồi chuông.

Màn hình nhảy ra một tin nhắn mới, Tiểu Tráo Tráo: Chưa ngủ.

Bị gọi là Tiểu Tráo Tráo, Tống Kim Triêu nhìn cái xưng hô kỳ lạ này, lông mi thanh tú cau lại, trong nháy mắt nghĩ tới dáng người tinh tế, “mộc mạc” của người nào đó, lại liên tưởng tới “Tiểu Tráo Tráo” ở chỗ nào đó”, mặt Tống Kim Triêu đen lại.

Lục Niệm Niệm ôm điện thoại di động nằm nhoài trên gối đầu, cười híp mắt nhìn chăm chú vào điện thoại di động.

Cô hỏi lại: Lại có thể chưa ngủ, cậu có phải đang làm chuyện xấu không? Icon giảo hoạt. jpg

Đầu bên kia điện thoại rất lâu không có trả lời lại, Lục Niệm Niệm liên tiếp gửi một chùm icon qua, một lát sau, trên khung chat hiện ra một bức ảnh, nhìn qua giống như là một bản thảo vẽ tay.

Phóng to bức tranh, cô mới phát hiện, là tấm ảnh hai người lần trước ở cửa hàng tiện lợi, Tống Kim Triêu lấy nhân vật là hai người trong tấm ảnh, nguyên dạng vẽ trên giấy, đường nét của bọn họ, mỗi một nét bút đều được miêu tả hết sức xuất thần.

Hóa ra cậu lại thích tấm ảnh tự sướng đó, mà còn đem toàn bộ vẽ ra, sau khi thán phục khả năng hội họa của Tống Kim Triêu, tâm trạng âm u của Lục Niệm Niệm, khi nãy tán gẫu cùng Vương Tử Manh, quét sạch sành sanh, góc nào đó trong trái tim, hạnh phúc rất nhanh được lấp đầy.

Cô hiện tại rất muốn cùng Tống Kim Triêu gọi Video, ngón tay dừng ở nút gọi Video, Lục Niệm Niệm lấy lại tinh thần bĩnh tĩnh không ít, cô hiện tại đầu bù tóc rối trốn trong chăn, sao đầu óc rút gân nghĩ tới gọi Video chứ?

Do vậy cô hỏi lại: Kim Triêu, cậu thức đêm vẽ, có phải là muốn tặng cho tớ?

Tống Kim Triêu nhìn bản thảo rải rác xung quanh, ngoại trừ bản phác thảo của công việc, còn lại trên giấy đều là cô, mỗi một bức tranh đều là Lục Niệm Niệm trong tưởng tượng của cậu, tùy ý chọn ra tấm cậu thích nhất.

Đối phương không lên tiếng, gửi qua một icon trăng sáng, ám chỉ cô nên nghỉ ngơi, ngày mai còn phải tới trường.

Lục Niệm Niệm mặc kệ, liền vội vàng hỏi: Vậy khi nào chúng ta có thể trao đổi?

Cô đổi tranh chữ, Tống Kim Triêu đổi tranh chân dung.

Tống Kim Triêu cụp mắt, ánh mắt nhìn tới cánh cửa phòng đóng chặt, đôi mắt đen sau như một cái giếng không nhìn thấy đáy.

Tình trạng bây giờ của cậu không giống như là dưỡng bệnh, nói cách khác, là bị Thẩm Mạn cùng Tống Trí Viễn giam lỏng.

Gần đây Tống Duẫn Hành cũng đang bận, ngoại trừ gửi tới cho cậu hợp đồng bản thảo tranh, hai người cũng rất ít gặp mặt.

Mà đối với quyết định làm của Tống Trí Viễn, không người nào có thể ngỗ ngược. Sự tồn tại của ông ta giống như một bàn tay vô hình, đem cậu giam cầm trong lồng, mà cậu không nơi nào để trốn.

Suy tư trong chốc lát, thiếu niên nhẹ nhàng gõ, trả lời: Thứ sáu tớ tới đón cậu.

Đối phương rất nhanh trả lời, trong lời nói có thể nhìn rõ tâm trạng.

Niệm Niệm: Không gặp không về!!!

Một buổi tối hưng phấn không thể nào ngủ được, ngày hôm sau Lục Niệm Niệm mang đôi mắt gấu trúc đi học.

Lục Niệm Niệm vừa vào phòng học, Cố Miểu vẫn luôn đợi cô vội vàng kéo cô tới góc.

“Cậu có bị thương không?” Ánh mắt Cố Miểu khóa chặt cô, từ trên xuống dưới nhìn qua một lượt, ánh mắt dừng trên tay trái quấn băng gạc của cô, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi.

“Cậu thật sự bị thương!”

Nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của Cố Miểu, Lục Niệm Niệm kỳ quái thu tay về, hỏi: “Làm sao cậu biết tớ bị thương?”

Cố Miểu đem thuốc mỡ sáng nay đưa cho cô, “Nghe nam sinh lớp bên cạnh nói, hơn nữa...”

Đang nói chuyện, giọng Cố Miểu nghiêm túc, nhỏ giọng nói: “Lớp bọn họ có hai nam sinh bây giờ vẫn đang nằm viện, nghe nói bị thương rất nghiêm trọng.”

Nghe thấy lời này, Lục Niệm Niệm mặt không biểu tình trở lại chỗ ngồi, Cố Miểu từ phía sau cô thò đầu ra, dán gần bên tai cô: “Nghe bọn họ nói, anh chàng đẹp trai kia của cậu là thành phần xã hội đen.”

Lục Niệm Niệm liếc mắt nhìn cô, xã hội đen?

Thấy Lục Niệm Niệm không nói lời nào, Cố Miểu nhất thời cảm thấy, những tin đồn kia có khả năng là thật, ánh sáng trong mắt kinh ngạc lại không thể nào tin nổi.

Sau đó ánh mắt nhìn Lục Niệm Niệm mang theo mấy phần sùng bái: “Làm người phụ nữ của lão đại không giống nhau, cậu nhìn cậu khí thế này, ổn thỏa, làm người phụ sau lưng lão đại.”

Lục Niệm Niệm: “...”

Bởi vì chuyện tay bị thương, hai vị lão nhân gia Lục gia không ít lần hỏi cô, Lục Niệm Niệm chỉ nói trong phòng học có kính bị vỡ, cô không cẩn thận bị cứa phải.

Cẩn thận nghĩ lại, ông Lục còn không yên tâm, lại mua cho Lục Niệm Niệm một chiếc xe đạp, chờ vết thương trên tay cô khỏi rồi, sau đó có thể đạp xe đạp về nhà, nói cách khác, so với ngồi xe bus an toàn hơn.

Tống Kim Triêu mua cho cô đống thuốc kia toàn bộ đều đủ dùng, không tới năm ngày, vết sẹo kia đã chậm rãi khép lại, tuy rằng vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nhưng ít nhất không cần dùng đến băng gạc.

Trong lúc đó, Trần Tương Xán còn tới lớp bọn họ tìm cô, khi nhìn thấy Lục Niệm Niệm, biểu hiện vẫn như cũ, giống như ăn phải bom mặt lại tối sầm, nhìn thấy tay cô bị càng thêm tức giận.

Trần Tương Xán kéo Lục Niệm Niệm từ lớp sáu ra bên ngoài, hai người đứng trong hành lang: “Cậu không phải rất lợi hại à? Lại bị người bắt nạt?”

Hai người rất lâu rồi không gặp, cái tên này gần đây không biết ăn phải cái gì, sức lớn hơn không ít, cánh tay Lục Niệm Niệm bị cậu lôi kéo có chút đau.

Mãi đến tận lúc người này buông tay ra, Lục Niệm Niệm xoa cánh tay, cau mày: “Lần này là tình huống đặc biệt, cái tên đầu heo Tôn Trì lại có thể mang người bao vây tớ và Tống Kim Triêu.”

Từ trong miệng cô gái nhắc tới cái tên quên thuộc, Trần Tương Xán tâm tình không tốt, tức giận hừ lạnh một tiếng: “Cho nên vì bảo vệ cậu ta nên mới bị thương?”

Người đàn ông cười lạnh, Lục Niệm Niệm trừng mắt không lên tiếng, người này vì sao cái gì cũng biết.

“Chỉ là ngoài dự tính.” Cô nói như vậy.

Thấy cô không hoàn toàn phủ nhận, nhiều ngày không thấy cô, Trần Tương Xán bỗng nhiên có chút hối hận, vội vàng chạy tới như thế này, bởi vì cô gái này một chút cũng không hề để ý.

Tâm trạng khó chịu nhiều ngày tích tụ trong lòng, càng là sau khi gặp Lục Niệm Niệm, Trần Tương Xán cảm thấy vết thương trong lòng càng trở nên nặng hơn.

“Quên đi, nếu như cậu thật sự ở cùng một chỗ với cậu ta, tớ cũng không có ý kiến gì.”

Trần Tương Xán nhíu mày, lúc nói lời này cả khuôn mặt nhăn thành một đoàn, tâm tình trong lòng rất phức tạp, lúc này cũng chỉ có thể giấu đi.

Cậu có thể có ý kiến gì, Lục Niệm Niệm liếc trộm Trần Tương Xán, chỉ cảm thấy kỳ quái.

Hai người giằng co, bầu không khí rơi vào trầm mặc, mắt thấy chuông vào học cũng sắp vang lên, Trần Tương Xán từ trong túi áo móc ra một túi thuốc, tất cả đưa cho cô.

“Đây là cái gì?” Lục Niệm Niệm nhìn về phía Trần Tương Xán, nhất thời cảm động đến rối tinh rối mù, càng cảm thấy người này với Cố Miểu rất hợp nhau, hai người đều tâm địa lương thiện, quan tâm yêu mến người yếu đuối!

Trần Tương Xán nhìn vẻ mặt này của cô, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng: “Thuốc trị bại não.”

Lục Niệm Niệm: “...”

Thời gian rất nhanh đã đến thứ sáu, vết thương của Lục Niệm Niệm gần như khỏi hẳn, Cố Miểu đi cùng cô tới nhà để xe đạp, nhìn thấy chiếc xe đạp mới màu hồng phấn của cô, không nhịn được trêu chọc, “Xe đạp trong lòng thiếu nữ như vậy, quá không phù hợp với khí chất của cậu.”

Lục Niệm Niệm lườm cô, sau khi mở khóa, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một người quen, Thẩm Khiết.

Khi Cố Miểu chú ý tới cô, hừ nhẹ một tiếng.

Nhìn thấy hai người bọn cô, Thẩm Khiết mỉm cười chào hỏi hai người, Cố Miểu sờ chuông xe đạp của Lục Niệm Niệm không thèm để ý tới cô ta, xét thấy ở đại hội thể dục thể thao chơi xấu chị em của mình, Lục Niệm Niệm cũng không muốn để ý tới cô ta.

Ra khỏi nhà để xe, theo dòng người tan trường, ba người chậm chạp đi cùng nhau.

Tuy rằng hai người bọn họ đều không nói lời nào, nhưng Thẩm Khiết vẫn luôn thể hiện bộ dáng ôn hòa, “Niệm Niệm, đây là xe đạp cậu mới mua?”

Lục Niệm Niệm nhìn phía trước, buồn bực ừ một tiếng.

Thẩm Khiết mỉm cười: “Vậy sao cậu không đi cùng Trần Tương Xán?”

“Tớ hôm nay nhìn thấy cậu ấy tới tìm cậu, có phải lại tặng đồ cho cậu không?”

Thẩm Khiết vừa nói, vừa là bộ dạng bát quái mở miệng cười, không hề biết Cố Miểu bên cạnh đã đen mặt.

Lục Niệm Niệm tự nhận là đã rất nở mặt cô ta, nhưng cô lại không biết Thẩm Khiết lại có thể mặt dày như vậy.

Không đợi Cố Miểu lên tiếng, Lục Niệm Niệm mặt lạnh, giọng nói không nhẫn nại: “Đối với chuyện của Trần Tương Xán, tớ một chút cũng không muốn nói với cậu.”

“Nếu như cậu thích cậu ấy, có thể trực tiếp đến hỏi cậu ấy là tốt rồi.”

Lục Niệm Niệm không khách khí lên tiếng, nụ cười trên mặt Thẩm Khiết cứng lại, vẻ mặt có chút lúng túng.

“Còn có, tớ cùng Cố Miểu đều không muốn nhìn thấy cậu, càng khôn muốn nói chuyện với cậu.”

“Hiểu ý của tớ không?”

Lục Niệm Niệm nói một hơi xong, liền thấy mặt Thẩm Khiết giật giật, lúc nãy vẻ mặt còn ôn hòa, lúc này mây đen dày đặc.

Từ cửa trường học đi ra, Lục Niệm Niệm từ xa đã nhìn thấy cậu thiếu niên đứng cách đó không xa.

Cô đẩy xe đạp chạy tới, may mắn là đẩy xe, nếu không sẽ đâm thẳng đầu vào lồng ngực của cậu.

“Tay cậu sao rồi?” Tống Kim Triêu một tay đỡ xe đạp lao tới của cô, lấy cặp sách của Lục Niệm Niệm chuyển qua lưng mình.

Lục Niệm Niệm cười hì hì đưa tay đến trước mặt cậu: “Nhìn xem, gần như khỏi hẳn rồi.”

Cậu thiếu niên trước mặt khẽ ngẩng đầu, thuận theo nắm tay cô kéo tới trước mặt, đường vân nhàn nhạt trong lòng bàn tay, có một vết sẹo hồng giống sợi chỉ.

Ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng vuốt nhẹ, Lục Niệm Niệm phát hiện sắc mặt Tống Kim Triêu không tốt lắm, cho rằng cậu còn tự trách, liền đem đầu đưa tới, nhẹ nhàng an ủi: “Kim Triêu tớ một chút cũng không đau, vết thương nhỏ ấy không tính là gì.”

Tống Kim Triêu căng thẳng mím môi không nói lời nào, hai người sóng vai đi một đoạn đường, người bên cạnh nhẹ nhàng kéo góc áo của cậu.

Lục Niệm Niệm chớp chớp mắt nhìn cậu, “Kim Triêu, cậu đạp xe chở tớ được không.” Nói xong, cô hướng cậu giơ tay của chính mình.

Tống Kim Triêu dừng lại, Lục Niệm Niệm liền vội vã đặt mông ngồi lên, vỗ vỗ bờ vai cậu an ủi: “Kim Triêu, tớ rất nhẹ, trong lòng cậu đừng có gánh nặng tâm lý ~ “

Trên đường không có mấy người, đa số học sinh đều đã rời đi, Lục Niệm Niệm mới to gan ôm lấy cậu từ phía sau.

Đây chính là thời cơ ăn đậu hũ tốt nhất, làm sao có thể lãng phí chứ.

Người phía sau tự nhiên mà ôm lấy eo của cậu, Tống Kim Triêu sững sờ, cả người cứng đờ, lưng căng thẳng buộc chặt thành một đường.

Cậu cúi đầu, chau mày, tầm mắt hướng xuống dưới, ánh mắt rời tới đôi tay đặt bên hông.

“Kim Triêu, cậu sao vậy?” Nhận thấy cậu có chỗ không thích hợp, Lục Niệm Niệm từ phía sau thò đầu ra, nhưng không nhìn thấy vẻ mặt của cậu.

Tống Kim Triêu nghiêng đầu đi, mở miệng: “Cậu ngồi xong rồi.”

Cho dù hai người từng hôn môi, nhưng tứ chi tiếp xúc như vậy cậu vẫn là theo bản năng chống cự, thậm chí có chút chán ghét.

Tống Kim Triêu mang theo Lục Niệm Niệm xuyên qua đường phố, lúc ăn cơm chiều, cô lôi kéo người tới một cửa hàng tôm hùm.

Trước đây vẫn là Lục Hoài Viễn dẫn cô tới, cũng là lần đầu tiên Lục Niệm Niệm ăn tôm hùm.

Khi đó bà ngoại Lục Niệm Niệm vừa mới qua đời, ông Lục đồng ý để Lục Niệm Niệm quay về Lục gia, do vậy Lục Hoài Quân chạy xe suốt đêm tới nông thôn, đem nha đầu hoang dã trong miệng ông Lục trở lại.

Bây giờ suy nghĩ một chút đều đã là chuyện của năm năm trước.

“Kim Triêu, cậu có phải là quên cho tớ món đồ gì?” Lục Niệm Niệm hai tay chống đỡ cằm, con mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.

Cậu thiếu niên trước mặt ung dung thong thả bóc tôm

, ngón tay của hắn nhỏ dài, đem tôm đã bóc vỏ sạch sẽ đặt vào bát của cô gái, liền ngay cả đông tác ăn đồ ăn đều vô cùng nhã nhặn.

Câuh nâng mắt, nhìn về phía cô: “Tớ đặt ở trong ba lô của cậu.”

Nghe thấy lời, đôi mắt cô gái, sáng ngời “Kim Triêu, tớ viết bức tranh chữ có chút lớn, khi đưa tớ về nhà, tớ lấy cho cậu.”

Độ dài đến 1m50, cuộn lên, ba lô của cô căn bản không chứa nổi.

Hai người chính nói chuyện điện thoại di động đặt trên sáng lên, Lục Niệm Niệm cầm lấy vừa mới nhìn, mới phát hiện là tin nhắn QQ của Cố Miểu, liền thấy có đường link, nhanh chóng mở ra, biểu hiện 99+.