Chương 2: Con Đường Hoàng kim

Ngày học “đầu tiên”

Mặt trời đã bắt đầu mọc và cũng là thời điểm bắt đầu 1 cuộc đời mới, 1 cuộc sống mới và tất nhiên 1 câu chuyện sẽ mới.

Nhân vật chính tên là Trần Không và hắn bây giờ là thiếu niên 17 tuổi, lớp hắn đang học là 11a1 , vốn dĩ có tên này là do hơn 10 năm trước sau cơn bão dữ dội chưa từng có đổ bộ vào thành phố cũng như toàn bộ vùng đồng bằng sông Cửu Long, nhưng kì lạ 1 điều là cơn bão tưởng chừng sẽ phá huỷ toàn bộ mọi thứ nó đi qua và kéo theo hàng trăm, hàng ngàn sinh mạng mà thật ra cơn bão chỉ vừa đặt 1 ngón chân vào đất liền thì cơn bão như hung thần lại biến thành cơn giông yếu ớt rồi biến mất ngay sau đó.

Đến lúc thu dọn hiện trường cơn bão thì người ta thấy một bóng hình đang nằm thoi thóp ngoài bãi biển, quần áo rách nát, máu me nhuộm đỏ cả thân người, đặc biệt là trên bàn tay của hắn có cầm 1 vật như ngọc bội và có khắc chữ gì đó, có vẻ là chữ Trần mà nhìn kĩ mới thấy. Xung quanh thì cát sáo trộn cùng các mảnh gỗ của thuyền, vài con cá không kịp theo thuỷ triều trở về với biển,… nói tóm lại chỗ hắn là 1 mớ hỗn loạn, sau khi được phát hiện và đưa đến bệnh viện thì hắn đang nằm trong phòng cấp cứu vì mất máu và các vết thương khá nghiêm trọng, trong lúc cấp cứu các bác sĩ thấy hắn cầm trên tay 1 vật, sợ rằng sẽ cản trở nên đã gọi y tế lấy nó ra nhưng kì lạ là dù cho gắn sức như thế nào đi nữa thì ‘vật’ vẫn không rời tay, trong lúc giằng co thù hắn bỗng nhiên nói chuyện sau cơn mê

-Không…không…khô…ng… – đầu hắn lắc ngầy ngậy bất chấp cơn đau, máu tứa ra như sóng ống.

– Được…được rồi không sao nữa đâu bé, chị chỉ thấy vật bé cầm bị dơ quá nên chị muốn rửa nó cho sạch rồi chị sẽ đem trả lại cho bé tấm ngọc bội mới tinh được không. – cô y tá thấy cậu bé phản ứng quá mức sợ rằng sẽ nguy hiểm nên nhanh trí nói nhẹ nhành thuyết phục cậu bé, mọi chuyện thật đúng như dự tính tay cậu bé lỏng dần rồi mọi chuyện tiếp theo là của cô y tá và bác sĩ làm gì chắc ai cũng biết.

5 tháng sau.

Hắn khỏi bệnh nhưng vẫn còn 1 cái là hắn bị mất trí nhớ (thật ra chỗ này nó có làm cái gì đâu mà nhớ) và được cấp giấy rời viện, còn tiền và các việc lặc vặt khác thì có 1 người làm giùm đó là nhờ sự “tình thương” nhà nước và được làm 1 cách rùm beng như 1 đại sự kiện lớn của quốc gia nhằm phô trương những việc làm ‘nhân đức’ của mình, hắn được cấp cái tên là Trần Không (Trần là từ miếng ngọc, Không là từ đầu tiên hắn nói, haha tên chuẩn vl) và học tiếp học đổ tuổi của mình (lúc đó 7 tuổi là học lớp 1 nhé) mà miễn phí hết tiền học, àk mà hắn sẽ được học luôn trường chuyên nha, trong lớp chọn luôn ák, và cuối cùng là hắn sẽ được nhận làm con nuôi cho ông Huỳnh Gia là 1 quan chức cấp cao trong chính phủ.

Ai cũng nghĩ hắn là 1 người siêu siêu may mắn và ai cũng thầm mong được cuộc đời như nó. Nhưng ai biết được sự đời luôn tàn nhẫn, bọn người ngoài cuộc thì xem hắn là người hạnh phúc nhất thế gian, còn những trong cuộc như hắn thì mới biết cái xã hội này đã tàn hơn cục sịt chó. Người ta nghĩ hắn học trường chuyên, lớp chọn mà thật sự chuyên thì có chuyên, chọn thì có chọn nhưng không ai xem hắn là giống gì cả, nhìn hắn như 1 con rôbót, như vật trang trí cho bọn có đôi mắt phàm phu nhìn thấy, thầy cô không xem trọng hắn, bạn bè coi thuờng hắn, coi như 1 con thú nuôi trong lớp, bắt hắn làm mọi việc nhục nhã, sai hắn như con ở, gọi hắn như con ghẻ, lâu lâu thì hắn biến thành bao cát, không thì vật mẫu hoá học, lấy mặt hắn làm ma na canh mà vẽ lên đó nhìn hắn dám con ma búp bê gì đó nhìn hắn mà còn sợ vãi cả quần, tóm lại hắn đúng nghĩ của từ ‘món đồ chơi công cộng’. Rồi người ta nghĩ hắn là con nuôi của ông Huỳnh Gia gì đó rồi cuộc đời được xem như bước 1 bước vào chức vụ cao gì đó rồi nhưng hắn chỉ làm ‘con’ có được 6 tháng thì bị đuổi ra khỏi nhà.

Lí do ư? Vì hắn làm rớt có cái chén mà ông cắc cớ nổi giận đuổi đi như chó hoang làm chuyện bậy. Từ cuộc đời tươi như hoa thì biến thành như thằng ăn xin. Từ lúc bị đuổi, hắn biến thành xin ăn khắp đầu đường xó chợ, xin không được thì cướp đồ, cướp không được đến từ nhà ăn vạ, quỳ lại, khóc,…đủ mọi thứ để có được thức ăn, có đôi lúc gặp mấy thằng đầu gấu thì bị đánh cho te tua, bầm dập, tan nát,…hắn cứ như thế mà sống qua ngày, lúc sau hắn may mắn được 1 bà già không con thấy hắn nằm co ro ngoài đường nên đem về nuôi, người này vốn dĩ cũng ở trong nhà Huỳnh Gia và cũng vì phạm lỗi quên lau cái dĩa cỗ từ thời Đinh được ông “vứt” nằm 1 cục trong cái nhà kho cũ kĩ.

Cuộc sống tiếp diễn cho đến hắn 12 tuổi thì bà mất nên hắn ở nhà đó luôn và sống chật vật cho đến tận bây giờ, nhưng hắn luôn có 1 lí do hay 1 thứ gì đó ràng buộc luôn nhắc nhở hắn không được bỏ cuộc, có lúc yếu ớt, có lúc mạnh mẽ khi hắn đau khổ nhất và muốn “đi xa” nhất, nên hắn vẫn sống vẫn đi học vẫn làm tất cả mọi thứ để sống như để làm theo ‘cố lên chỉ 1 chút nữa thôi, 1 chút nữa thôi cuộc đời mày sẽ đổi và trong lúc đợi đến đó thì mày không được bỏ cuộc, không được chết, vì ngươi còn 1 lời “hứa” mà! ’ vì thế hắn luôn luôn sống, sống để chờ đợi sự thay đổi. Nhưng cũng phải nói là Huỳnh Gia cũng không làm quá mức để scandal cả nước nghe tiếng ‘Hiền’ của ổng, ông vẫn cho đi học, vẫn giục 2 3 ngàn đồng theo lệ, đôi bữa nhà có khách thì ông ta vẫn lôi cổ nó về làm con ngoan, nhưng qua hôm sau thì chuyện gì thì tự động nó vẫn đi theo đường cũ, Trần Không từ lúc đó cũng chả thèm quan tâm, hắn nhận thức cái đời của hắn, mặc cho tất cả, hắn vẫn làm con ngoan, vẫn là học trò, vẫn tiếp nhận cái ‘hiền’ của Huỳnh Gia, không phải hắn hèn hay ngu mà là hắn buộc phải sống, hắn biết chỉ có cái sống sau này hắn mới có ngày trả được cái thù.

Và cuộc đời đổi thay đã đến, chính xác là hôm nay chắc chắn là vậy, hắn bước những bước tự tin trên đường (lưu ý từ nhà nó đến trường khá gần nên đi bộ) như thể ‘tôi, tôi đã thực sự trở thành người, các người sẽ không bao giờ coi thường tao nữa và tao sẽ khiến cho bất cứ ai xem thường tao điều không có 1 kết cục chẳng tốt đẹp tí tẹo nào cả’. Hắn đối diện với ngôi trường mà những người trong đó khinh thường hắn, hắn không quan tâm bước vào. Hắn đối diện với phòng hiệu trưởng, nơi mà các thầy cô mà cái bọn ngu như heo nói là ‘thầy cô là cha là mẹ, là người “lái đò” sẽ diều dắt chúng ta qua sông, cái gì bụi phấn rơi trên tóc thầy rồi gì mà em iu phút giây này, rồi cái gì cô giáo như mẹ ‘hiền’ mấy thứ đó nghĩ lý gì sao, đối với hắn ‘cha mẹ cái lìn, thầy cô có đẻ tao ra không, cái thời này là cái giống gì rồi mà như người lái đò, đò con kẹt, rồi bụi phấn má bụi tiền giụt vô mặt mấy thằng thầy chó thì có, cái gì mà cô giáo như mẹ hiền, hiền như cục sịt khô, hiền mà đi bar quẩy đến 2, 3 giờ sáng, hiền mà mặt đồ sét xi cho mấy thằng thầy, học sinh nó xem, hiền mà còn có đôi lúc tình tứ, anh em, tập thể cả thầy lẫn trò, trường chuyên ha…. chuyên cái dụ xnxx thì có’ trong mắt hắn cái ngôi trường này không có gì gọi là kỉ niệm, hắn còn cầu nguyện là con chó đáy rồi rỉ cột tường mà sập cnmn (cái con mẹ nó) cho rồi. Nhưng nói trước không phải ai cũng giống như ai đâu, vốn dĩ trên đời này cũng còn người tốt, chẵng qua hắn có thể chưa gặp hoặc đã quên.

Nhưng suy đi nghĩ lại nơi này đối với hắn còn 1 ít tác dụng, chẳng qua là đôi bên lợi dụng nhau thôi. Hắn bước đi, trước mắt hắn chính là cái ‘phòng tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần’ hắn đứng đó không vào, không phải hắn sợ mà hắn đang nhớ lại những gì hắn đã trãi qua tại nơi này, hắn bất giác mỉm cười rồi hắn bước đi, 5 bước, 3 bước, 1 bước hắn đứng trước cửa phòng dừng lại như đang suy nghĩ việc gì đó, nhưng ngay sau đó hắn bước vào phòng, nhưng đâu phải dễ bởi đối diện với hắn là 5 thằng trẻ trâu, 1 trong số đó thấy hắn rồi cười to nói lớn như để báo hiệu cho 4 thằng còn lại và cho cả lớp biết (thằng đó là Tuấn con trai cưng của ông Tiến, ông là chủ của tập đoàn xây dựng Lạm Phát, gia đình hắn còn có bỏ chút tiền làm cổ phần lớn vào để xây ngôi trường này nên hắn lúc nào cũng láo cá tóm lại Tuấn chính là 1 trong những thằng đầu gấu nổi tiếng của trường)

-Ê tụi bây thằng Không trở về rồi kìa bây, má sao nó lì dữ vậy? chứ gặp tao là tao đi tự tử chết cmn cho rồi…hahaha…nhưng không sao vẫn còn sống là tốt…ngoan nào..ki…ki mau bò qua cửa rồi vào phòng nào…ki ki hahaha – hắn nói có phần trêu trọc rồi 2 chân giang rộng ra 2 bên rồi ra hiệu cho hắn bò qua như cách mà hắn vẫn hay làm để vào lớp học. Nhưng cái đó đã là ‘xưa rồi diễm’ hắn ngày hôm nay đã khác ngày hôm qua, hắn bay giờ không phải dạng vừa đây nhá, nhưng việc làm của thằng Tuấn đã cho mọi người trong lớp chú ý, trong mắt họ không phải là sự bất bình, phẫn nộ mà là sự hứng thú, sự mong chờ việc làm của kẻ mới vào lớp.

Về hắn, hắn không quan tâm cho lắm, còn ngoái ngoái lỗ tay lôi ra 1 cụt Cứt ráy rồi búng 1 cái quăn đi, sau đó hưng dửng vào chỗ ngồi của mình làm như chưa có việc gì xảy ra đối với hắn cả.

Nhìn việc làm của hắn làm thằng Tuấn tức sôi cả ruột, trước mặt mọi người mà hắn làm như vậy thì hắn xem như bị quế mặt hắn rồi.

Tuấn nghĩ ‘mà ngộ thật nó bình thường là sẽ làm mà thậm chí mình không nhắc nó cũng tự động làm, hôm nay sao lại vậy cà, không lẽ thằng bố nuôi Huỳnh Gia đó nhận nó quay về rồi sao? Không phải, cho dù có về đi chăng nữa cũng đâu có láo như thế này? Hay là hôm nay nó ăn phải gan hùm nào rồi? Moá như thế nào đi chăng nữa thì hôm nay phải đập hắn cho ra bã’ thằng Tuấn suy nghĩ 1 hồi rồi lấn tới.

Ê thằng chó, mày có biết là mày vừa làm gì không hả, tao tuyên bố cho cái trường này, mày mà không ra bã tao thề không làm người.

Cả lớp bắt đầu chú ý vào hắn hơn. Mọi con mắt điều dán vào mắt, sự khinh bỉ, đúng chính là sự khinh thường với 1 loài vật khác mà chắc chắn nó không phải là loài người. Bọn họ đã quá quen với việc hắn là 1 con súc vật, hôm nay hắn thay đổi như cũng không làm cho con mắt mọi người trong lớp thay đổi, nó chỉ làm thêm sự khinh thường về hắn. Điều này làm hắn khó chịu.’1 lớp cặn bã’. Hắn vẫn chỉ im lặng, trước thái độ của Tuấn, không phải là sợ hãi không nói nên lời mà là Tuấn không xứng đáng nói chuyện với hắn. Từ trước tới giờ Tuấn và với đám bạn của nó thường xuyên trêu ghẹo, chọc tức, quậy phá,…tụi nó làm bất cứ điều gì nó thích và người ta không thích thích nó vẫn làm.

Mày…mày được lắm để tao xử lý mày như thế nào.

Tuấn thấy hắn vẫn im lặng, lửa đã dâng lên tới não, thấy được sự khác lạ của hắn làm hắn hơi sợ nhưng điều đó không quang trọng nữa đánh rùi tính sau.

Bạn còn không thôi đi mau. Bạn có biết là làm lớp ồn đi không hả.

Người nói này tất nhiên không phải giọng của Không cũng chả phải của thằng Tuấn mà là của Mỹ Ngọc, lớp trưởng của lớp 11a1 này. Nàng có giọng thanh thót, nghe ôi sao ngọt quá, nàng chính hoa khôi của cái lớp này, àk không là hoa khôi của cái trường này, nàng mặc 1 chiếc váy ngắn tới đầu gối và với chiếc áo trắng tinh được ủi thẳng tắp (đồng phục của trường) cùng chiếc nơ xinh xắn ở cổ, môi nàng hơi hồng tự nhiên, đôi mắt to tròn đen láy, nhìn đáng yêu vô cùng. Trong lớp này chỉ duy nhất có nàng là xem Không là con người, nàng luôn binh vực cho hắn, bảo vệ cho hắn nhưng đấy chỉ là trách nhiệm của 1 lớp trưởng thui nhé, tuy nàng luôn binh vực hắn, nhưng hắn quá hèn nhát và ngu ngốc nên nàng cũng khinh thường hắn vì hắn không biết đấu tranh vì bản thân mình lúc nào cũng làm súc vật cho đám bạn không khác gì dã thú trong cái lớp thấp hèn như thế này. Nhưng hôm nay hắn lại khác, nàng thấy hắn bình tĩnh, xem thường thằng láo trước mặt, nãy giờ hắn vẫn chưa nói lời nào nhưng nàng biết hắn đã thay đổi trở thành 1 con người thực sự.

A…tưởng là ai, thì ra không ai khác ngoài em Ngọc lớp trưởng haha. Àk tôi hỏi em cái này, sao em cứ bênh cho thằng súc vật này hả? Nó thích em sao? Hay là em thích nó? A, nếu mà nó thích em thì anh đây phải đập cho nó tỉnh vì nó không xứng với em.

Nói rồi giơ tay, định đánh hắn. Nhưng Ngọc ra trước chắn cho Không, hai tay chống nạnh (2 tay chống vào hông). Giằng giọng quát lên.

Tôi nó anh có thôi không, Không không thích tôi và tôi cũng không thích Không, tôi chỉ là làm 1 lớp trưởng giúp đỡ thành viên của mình.

Đã là 1 thằng láo, thì tai nó sẽ tự động biết thành lỗ tai cây. Bất chấp xô Ngọc sang 1 bên giơ nắm đấm lên cao rồi.

Dù em nói như thế nào thì anh đây cũng phải đánh, hôm nay nó láo lắm. Hay…. Za…

Ngọc bị đẩy sang 1 bên nhưng không té, lại nhìn thấy Tuấn chuẩn bị đánh Không thì nàng hất tay lên gạt tay của Tuấn ra, tay còn lại chụp lấy cổ tay Tuấn bẹ ngược làm Tuấn đau la oai oải

Tôi nói anh về chỗ mau.

Bị bẻ cổ tay Tuấn bất lực không làm gì được với người từng làm quán quân karate cấp thành phố này.

A.. A.. Ưm.. Đau.. Ư.. Buôn tay tôi ra đau…

Ngọc thấy chế trụ quá dễ dàng, trong mắt hiện lên tia rang mãnh..

Sao thấy đau chứ…

Đau…đau buôn tay tôi ra..

Thế giờ còn dám đánh Không hay không…

Không…không đánh nữa..tôi không đánh nữa… tay.đau

Tốt giờ hãy nhớ lấy cái tay đau này mà không làm hỗn xượt nhá. Anh mà…còn tái phạm thì…haha…KHÔNG YÊN ĐÂU.

Ák…ák….ák

Nàng nói với giọng hăm he đầy tính sát thương cao, nàng vừa nói 3 từ cuối ‘ KHÔNG YÊN ĐÂU’ vừa bẻ cổ tay Tuấn ngược ra sau đến khi không được nữa thì mới ngưng làm Tuấn khóc không thành tiếng.

Được thả tay ra, hắn đau điến ôm cái tay bé nhỏ thường hay sử dụng để quay..tay của mình. Hắn nhìn Không 1 cách đầy căm phẫn

Mày…tất cả là tại mày…

Sao? Cảm giác hồi nãy đã quên nhanh vậy sao?.

Ngọc nghe Tuấn nói như vậy thì có chút cười, rồi nhắc nhở nhẹ về cái vụ hồi này làm Tuấn xám mặt nhưng vì cái tính ngu đần nên hắn vẫn cố chấp.

Cô…hay lắm..có ngày tôi sẽ trả được thù…còn mày..mày nhớ ngày hôm nay nhá…

Cái gì mà trả được thù, con gái tôi đã làm điều gì àk. Mà có thì chắc cũng là tốt cho lớp thôi nhỉ.

Người nói bây giờ không còn là Ngọc nữa, mà là cô giáo Bích ( Giới thiệu nhân vật: Bích là có giáo nổi tiếng xinh đẹp của trường, năm nay nàng đã gần 40 nhưng được mọi người vinh danh cho cái danh hiệu “người phụ nữ không tuổi”, vì lẽ đó nên không ít người theo đuổi, nhưng Bích không giống với những gì thằng tác giả kể phần trên, cô là người nghiêm khắc trong công việc cũng như tình yêu, là người ‘chí công vô tư’ luôn đặt những việc làm của mình nằm trong sự kiểm soát 1 cách chặt chẽ, àk cô còn là mẹ của Ngọc, chồng cô là ông chủ của tập đoàn Minh Hải, vì có chút lí do nên cả 2 phải ra toà li dị,nhưng không vì thế nàng gặp khó khăn, nàng nhận được 2 sự bồi thường lớn bên nhà chồng, trong đó có chức chủ tịch của ngôi trường này( không phải hiệu trưởng nhá) cái còn lại là cái gì thì không biết chỉ biết là có tiền xài hoài không hết. Bích còn là cô giáo chủ nhiệm của lớp này vì dù sao nàng làm cô giáo là do yêu nghề nên cho dù có tiền nhiều và cái chức chủ tịch thì nàng vẫn đi dạy).

Mẹ…mẹ đến rồi…

Ngọc thấy mẹ đến, thái độ liền niềm nỡ vui vẻ chạy lại đứng ngay bên cạch Bích,nói thêm.

Mẹ, Tuấn lại chọc phá bạn Không, con chỉ cản bạn lại thôi ạk.

Ừ…con cản bạn đánh người mà con lại đánh bạn trước con làm tốt lắm.

Ngọc nghe vậy liền hiểu cái thâm thuý đỏ mặt.

Mẹ này..con chỉ cản thôi bộ ai kêu bạn Tuấn lại bất chấp chống đối con thôi nên lãnh hậu quả chứ con có muốn đánh Tuấn đâu

Bích đã nghe đại khái câu chuyện từ nãy, nàng nghe vậy cũng bật cười, nhưng nàng cũng nhanh chuyển thái độ lạnh lùng nhìn Tuấn. (con đã thể hiện rồi thì tới mẹ)

Tôi nói cậu nghe, đây là lớp của tôi, không phải lớp của cậu mà cậu muốn làm gì thì làm, nếu cậu còn làm chuyện này vào lần sau, tôi sẽ không tha cho cậu.

Tuấn hơi khiếp sợ đối với Bích, tính cách của Bính cả trường này ai cũng biết, lạnh lùng, rất nghiêm khắc và điều đáng sợ hơn người đã dạy cho Ngọc vỗ công cao như vậy chẳng ai khác chính là Bích, 1 khi cô xem ai là kẻ địch thì chắc chắn kẻ đó sẽ không yên thân. (đó cũng là lí do mà cái trường này động vào ai cũng được chỉ trừ hai người cũng như là hai mẹ con Bích, Ngọc)

Tôi thấy cậu im lặng, chắc cậu cũng biết sai, vì thế tôi muốn cậu ngay bây giờ xin lỗi bạn Không

Không, không thể nào có chuyện đó xảy ra được.

Bích thấy Tuấn im lặng, nhìn thấy ánh mắt có chút lo lắng nên tiếp tục nói thêm. Còn Tuấn thì mang vẻ mặt lo sợ về điều sắp đến với mình, nhưng lại nghe Bích bắt mình xin lỗi thằng súc vật Không thì hắn không chấp nhận, đối với hắn chuyện gì hắn cũng chấp nhận làm nhưng việc làm có liên quan đến Không thì hắn không thể nào chấp nhận được, nếu đồng ý xin lỗi 1 con vật thì hắn đâu phải nào là con người. Với loại tự cao của mình thì việc xin lỗi là việc làm không thể nào chấp nhận được.