Chương 1: Giấc Mơ Đặc Biệt

Ngày 4 tháng 5 năm 2018

4 giờ sáng. Tại thành phố HCM, 1 thành phố rực rỡ ánh đèn, người xe tấp nập, tiếng cười nói, lẫn theo tiếng kèn xe ồn ào náo nhiệt cho 1 buổi sáng đậm chất thành phố yên bình. Nhưng ở nơi đâu đó trong cái thành phố tưởng chừng như yên bình ấy, có 1 bóng hình đang nằm trên chiếc giường, người ướt nhẹp như mới tắm đặc biệt hơn trên giường ướt 1 mảng lớn như mấy bé bị tè dầm, đôi mắt nhìn khoảng không trước mặt (trong phòng nó đấy viết vậy cho hoa mĩ) có lúc bất giác nở một nụ cười viên mãn hình như vừa quyết định 1 điều quan trọng với cuộc đời của hắn vậy, rồi hắn ra khỏi giường và bắt đầu cuộc sống mới cho 1 cuộc đời mới. Thật ra hắn lại có 1 giấc mơ kì lạ.

Trong giấc mơ….

Hắn thấy mình đang ở 1 nơi tâm tối, trong đó bên ngoài hắn ra thì còn có những dãy tủ sách như 1 đại thư viện rộng lớn, nhưng…chẳng có cuốn sách nào ở đó cả, rồi 1 bóng hình vụt ra và biến mất, hắn cảm giác vẫn bình thường, hắn như đã biết chuyện đó sẽ xảy ra vậy và hắn đã nghĩ sau khi bóng hình vụt qua, hắn sẽ tỉnh lại nhưng…hắn không ngờ hôm nay lại có dị biến phát sinh, sau khi hắn chuẩn bị để tỉnh lại sau giấc mơ ấy thì khung cảnh đột nhiên thay đổi, trước mắt hắn là 1 phần đất liền tươi đẹp, tiếng cười nói trẻ thơ đang nô đùa, vài cặp tình nhân đang âu yếm nói những lời nguyện thề bên nhau, hắn cảm giác ấm áp nhưng đâu đó hắn có chút ganh tị bởi vì hắn không hề có và mong muốn thì hắn vẫn chưa chắc có…đó là niềm hạnh phúc của “1 con người”. Trở lại với thực tại hắn tuy ganh tị nhưng hắn vẫn cảm thấy vui vẻ trước tình cảnh này nhưng “đời thật trớ trêu ngươi” cảnh tượng hạnh phúc ấy biến mất đổi lại là tràng cảnh chết chóc, vài đứa trẻ khóc ngất đi vì ba mẹ chết dưới tay mình, có vài bé chưa hiểu gì là đau thương miệng vẫn cười tí tách gọi mẹ tay thì với lấy bầu ngực còn gớm máu mà bú cho thoả được cái khác trong lòng,vài cặp tình nhân chưa kịp hiểu tình yêu cháy bỏng ra sao thì lại chết với nhau tay họ vẫn còn đang nắm chặt, cảnh tượng tươi đẹp như lạc vào tiên cảnh thì giờ đây lại giống như 1 địa ngục trần gian vài lỗ hụp sâu dưới đất, cây cháy rụi không thì lại chặt đi giống như bị 1 nắm đấm đánh thẳng vào. Hắn giờ đây kinh hãi, hắn nhìn những người còn vui vẻ bên nhau thì giờ đây lại chết trước mặt hắn, từng người từng người 1 ngã xuống, hắn không sợ có kẻ chết mà hắn sợ ở đây là trên khuôn mặt họ, 1 khuông mặt đáng ra phải sợ hãi, lo lắng,..nhưng không là mà 1 nụ cười, đến chết họ vẫn nở 1 nụ cười thoả mãn hạnh phúc, những đôi mắt hiền từ,..như chấp nhận cái chết đến với mình là 1 điều thoả đáng.

Họ đang bảo vệ mình ư? – hắn tự hỏi nhìn tình cảnh trước mắt như muốn đợi 1 câu trả lời từ ai đó.

Đúng vậy, họ là đang bảo vệ cho ngươi đấy- 1 giọng nói thánh thót nhưng chất chứa những sự buồn bã từ đâu đó phát lên, rồi 1 bóng hình bước ra, là 1 cô gái tuổi thân hình có chút mảnh mai nhưng lại toát lên vẻ uy mãnh, cô như 1 chiến binh của 1 thế lực cường hãn vừa mới đi chiến trận trở về.

Bảo vệ tôi…hả…cô đang đùa đấy à, tôi là một thằng chết cũng không ai dám lo, thì lại cớ nào lại bảo vệ tôi?.

Hắn nhìn vào cô gái rồi lại liếc qua nhìn cảnh tàn khốc làm như không quá bất ngờ về cô gái xuất hiện, trong đây hắn đã thấy nhiều bất ngờ lắm rồi, nhưng lại vì từ “bảo vệ” mà hắn cười cợt nói với giọng nghẹn đi.

Ta nói họ không phải bảo vệ ngươi lúc bây giờ… mà là lúc trước kia, lúc đó ngươi là một thiếu niên đầy tiềm năng , hoài bão có ước mơ lớn lao là đem lại hoà bình cho toàn thế giới, không phải mà là toàn thể các thế giới. Tuổi trẻ thì không thể thiếu cái tình bồng bột và ngông cuồng, ngươi…chính ngươi đã gây cái chết cho toàn bộ người nơi đây. Nhưng họ lại không trách ngươi bởi vì ngươi đã dám làm cái điều mà hơn hàng ngàn năm qua chưa ai dám làm, họ xem ngươi là anh hùng, họ kín trọng ngươi, họ đặt tất cả niềm tin vào ngươi, họ muốn đặt cả tương lai vào ngươi và cái giá để đánh đổi là phải chết. Hôm đó một đại thế lực đến, nhà ngươi với mong muốn là ,mượn đầu ngươi đem về nhưng không, tất cả đã đem tính mạng đặt cược vào ván cờ mà họ đã nắm chắc phần thua để ngươi được an toàn, họ không muốn tương lai của mình bị ràng buộc, họ muốn con cháu họ sống tốt. Họ đã đổi tính mạng của mình để đem lại sự sống cho ngươi, cho nên ngươi không được phụ họ, ngươi phải giúp họ, giúp con cháu họ, giúp đại nguyện của họ, đó cũng là giúp cho ngươi được hoàn thành ước mơ của mình cho nên ngươi phải chấp nhận.

Lời cô gái nói đầy xúc động, hai hàng nước mắt lại lăn dài trên má, chất chứa bao nỗi thống khổ giờ được phát tiết ra nên nghe ôi sao đau đớn.

Tôi? Tại sao tôi phải làm? Lời cô nói nó là sự thật? Sao tôi không biết? Hơn nữa tôi là 1 thằng phế vật, vậy tôi hỏi cô tôi có thể làm gì trước thứ mà tôi gần như làm không được. – hắn có vẻ quá hờ hững, hắn vẫn nghĩ đây là 1 giấc mơ, giấc mơ kinh khủng và rồi nó sẽ trôi qua khi trời sáng, khi hắn tỉnh dậy.

Ta không biết, nhưng ta biết 1 điều là những gì ta nói là sự thật và nơi này không phải là mơ, đó là những kí ức còn tồn tại trong cơ thể mới này, với lại ngươi không phải là thằng phế vật chẳng qua ngươi chưa thể dụng được khả năng của mình, cái tài năng và thiên phú giúp ngươi có được lòng tin từ mọi người là “trí tuệ” hãy tin ta, ta sẽ giúp ngươi có được nó. – cô gái cố gắng khống chế cảm xúc nói với hắn.

”trí tuệ” cô bị điên à, tôi có cái cứt khô đó sau, tôi có nó và sao tôi có cái biệt danh là “óc chó” chẳng lẽ cái trí tuệ cô nói là trí khôn của con chó sao.

Đầy vẻ tức giận, hắn đã quá nhục nhã bản thân lắm rồi, đi đâu cũng bị khinh miệt, coi thường xem hắn còn thua con chó hoang ngoài đường.

Bốp…

Ngu ngốc

Cô gái tức giận tát hắn một cái rõ đau, rồi cô nói như sóng vỗ vào mặt hắn để phát tiết cơn giận dữ.

Ngươi có biết vì tìm ngươi mà ta không tốn ít thời gian và gian khổ cỡ nào, để tìm ngươi được rồi thì lại làm cho ta quá thất vọng, ta..ta..ta xem thường ngươi, ngươi không đáng cho họ kính trọng, bảo vệ ngươi. Họ chết đi mang theo bao niềm tin mà giờ đây ngươi…ngươi sao hả? ngươi đem cái niềm tin đó bỏ đâu rồi, cái con người đầy nhiệt quyết, quả cảm và còn còn cái…tính dâm…ơ…háo…sắ..c của của ngươi đâu rồi.

Đang nói cô gái thấy mình đi xa quá thì lại ngại ngùng, mặt có chút ửng hồng, nhưng lại biến mất để lại khuôn mặt lạnh lùng như trước.

Tôi…tôi thế nào cơ?

Hắn nhắm mắt chịu trận, nhưng lại nghe những từ cuối thì mặt đơ ra, éo hỉu cái con mịa gì hết.

Ngươi..ngươi… Không thế nào hết. Giờ chọn đi một là trở thành người anh hùng hay là 1 người bị người ta khinh miệt có chết cũng không ai lo. –

Mặt cô lại hồng đi trông thấy, nhắm mắt lại nói cho thật nhanh, tránh bị vấp rồi lại bí văn nói không được nữa.

Tôi chọn? Trở thành đại nhân vật ai mà chả muốn nhưng cô biết đấy tôi như thế này thì làm cái gì, phương án 2 xem như là của tôi rồi.

Hắn có chút bất ngờ, hắn rất muốn chọn anh hùng nhưng hắn biết mặt trời có mắt nhưng không bao giờ nhìn hắn cả.

Ngươi…ngươi không phải là thằng phế vật chẳng qua ngươi đã đánh mất chính bản thân, ta sẽ giúp ngươi.

Cuối cùng cô cảm thấy hắn gần như là đồng ý chỉ vì mặt cảm bản thân, nhưng không sao, cô biết con người xưa của hắn, cô tin vào hắn như cách tất cả mọi người bảo vệ hắn tin hắn và cô cũng tin tưởng vào lời của “người ấy”.

Cô giúp ta..không thể nào, đây chỉ là 1 giấc mơ thì làm cái quái nào cô giúp ta được, nếu có thì ngày mai ta có còn mơ thấy cô không.

Hắn bất giác có cảm giác được tin tưởng và cảm giác hắn vẫn còn có người xem hắn ‘là con người’ nhưng hắn lại hụt hẫng là vì người xem hắn là người chẳng qua là cô gái từ trong 1 giấc mơ.

Đây không phải là mơ, những hình ảnh ngươi thấy chính là sự thật ta chỉ giúp ngươi nhìn lại kí ức của mình và ta cũng từng là con người có được sức mạnh sau khi chết ta đã sử dụng sức mạnh của mình để duy trì linh hồn ta không bị tiêu tán, và ta đến thế giới này để tìm ngươi giúp ngươi có được sức mạnh để giúp ta cứu lấy các thế giới.

Àk…ừm…hả… What cái đờ fuck…bà..bà chết rồi?-

Hắn sợ hãi, tưởng mình nghe lầm hỏi lại và mong chờ mình sẽ 1 câu trả lời tốt đẹp hơn, nhưng đời đâu như là mơ.

Đúng, ta thật sự àk không chỉ có thể là ta đã chết rồi cách đây khoảng 3000 năm.. Ừm…có lẽ là vậy. Cô gái à mà không lão bà bà có dáng hình cô gái nói có vẻ rất bình thường như chuyện đi ỉa rùi chùi….cái gì đó mà ai cũng biết.

30…0..0 năm, cái con mịa gì thế này, c.ô…không…bà sống cách đây 3000 năm, qu..ỷ..khô..ng…ma…không thực sự bà là cái thứ gì vậy.

Hắn thực sự sợ hãi, mồ hôi tuôn ra như mưa.

Ngươi bị điên àk, ngươi xem ta là cái thứ gì mà gọi như ma với quỷ… hứ…người ta xinh như vậy mà… người đúng là ngu dốt không biết cái bản tính của ngươi có thật là há…o ờ thui đi. –

Lão bà cô đẹp nói như có chút hờn dỗi, miệng cong lên tạo đường nét mị hoặc càng làm bộ mặt xinh đẹp thêm quyến rũ hàng vạn phần

Mà ngươi không được nói ta là “bà” nghe không, ta còn trẻ đẹp chưa muốn làm bà già chống gậy nghe rõ chưa. –

Lão bà cô đẹp nói tiếp, bàn tay dịu dàng thướt tha đưa lên véo vào người hắn, (nói thiệt là tác giả nhìn cảnh này có chết thành hồn bay phách tán cũng đết có tin là bà này sống hơn 3000 năm đúng là truyện, cái giống chó gì cũng ghi được)

Thế sao bà…cô…hài.. Rốt cuộc tôi phải xưng hô thế quái nào đây. –

Hắn thật sự bất ngờ chồng chất bất ngờ. Thế quái nào bà già hơn 3 ngàn tuổi lại làm trò như ‘em chưa 18’ àk mà đúng thật nếu không nói tuổi thì chắc chắn ai cũng nghĩ là gái 17 hay 18 thui.

Ưm…àk…cái này thì… A..ngươi cứ gọi ta là tỷ tỷ đi dù gì ta cũng hơn ngươi vài tuổi. – suy nghĩ 1 hồi mà vẫn không ra đành bắt gọi chị vậy.

“Moá hơn vài tuổi mịa bà, 3000 tuổi gọi tổ còn chưa chắc tới mà bài đặt kêu tỷ tỷ, mà thời đại này rồi mà còn xưng hô tỷ tỷ? hay chết 3000 năm rồi cho nên phong cách xưng hô cũng cổ lổ sĩ đi? Mình phải làm gì trước bà già xinh như bà tiên nhưng tính cách giống như bà điên này ta?” hắn suy nghĩ nhưng nào dám nói ra, chỉ đần ra đó.

Này… Này bị gì thế, chết đứng àk này…có nghe ta nói không đó, ngươi còn chưa phục hưng các thế giới đấy! chết sao, này…này nghe ta nói không, ta còn nhiều việc muốn người giúp lắm, này ta…ta còn chưa nói hết mà hix…hix…

Cô gái nói mếu như sắp khóc gọi nhưng không thấy hắn có động tĩnh gì.

Tôi ờ tôi không sao…bà àk.. Tỷ…tỷ tên gì. –

Sau phút thất thần hắn tỉnh lại thấy người con gái trước mặt mếu máo 2 mắt ngân nước như sắp khóc “trời ơi đây là lão bà sống hơn 3000 năm sao?” hắn lại hỏi nhưng không nói cho lão cô trước mặt mà là tự hỏi lòng mong có được câu trả lời nhưng đáp lại là sự im lặng nhưng có vẻ điều đó đối với hắn không quan trọng.

Ta hả tên ta là Tuyết Như, ngươi hỏi tên ta là chi vậy? –

Mang theo khó hiểu nhưng Tuyết Như vẫn trả lời.

– Không gì cả, được từ này tôi sẽ gọi cô là Tuyết Như được chứ. ?

Hắn cảm thấy xao xuyến trước cái tên, dường như hắn đã nghe qua ở đâu rồi nhưng hắn không nhớ.

Uk…cũng được nhưng hình như ngươi vẫn chưa trả lời cho ta biết là ngươi có trở lại thành con người anh hùng như xưa không? Nói mau bằng không ta…ta sẽ theo ám ngươi suốt đời. –

T. Như môi hồng cong lên hâm dạạ còn lè lưỡi ra, nhìn như 1 cô bé lần đầu doạ nạt. (nhìn iu chết đi được)

-Tôi…. haizz tôi phải làm gì đây –

Hắn vẫn còn chút khó sử. Nếu hắn là 1 thiên tài đi, 1 con người có sức mạnh hay cái gì đó mà xem như là hơn người đi hắn chắc chắn là đồng ý, nhưng nhìn hắn mà xem phế vật đến nỗi cứt cho chưa đủ cho nó nữa mà. Haizz đúng là đời thật bất công nên cộng lông không bao giờ thẳng, đời lúc nào cũng bất bình đẳng nên đừng bao giờ vuốt lại cho thẳng cộng lông c…l…

Thiệt tình, ta đã nói biết bao nhiêu lần rồi lần này bắt ta phải nói lại nữa sao vậy. Ngươi có thiên phú ‘trí tuệ’ thứ mà bọn họ và ta rất tin tưởng ngươi,ngươi yên tâm ta có cách để giúp ngươi phục hồi cái thiên phú đó ,sao có đồng ý không?

Tuyết Như cảm thấy chán nản với thằng cờ hó này, đến giờ cô vẫn chưa hiểu tại sao bọn họ tin tưởng hắn đến vậy, điều đầu tiên cô đối với hắn là ngu sml.

Tôi sẽ có được nó? –

Hắn vẫn chưa tin, muốn hỏi lại cho chắc, moá dù gì cũng đi đánh lộn cở trẻ trâu như hắn chỉ có nước lấy máu mình nhuộm kiếm thôi chứ làm được con mịa gì, ai là con người mà không có 1 chút sợ chết chứ huống chi hắn đã làm với 1 thế lực nào đó để tàn sát 1 đống người khi nãy rồi làm thế nào đó hay là hắn sợ quá mất luôn trí khôn để bà già đây kêu mình quay trở lại con người xưa.

Ta mệt nha, ngươi hông thấy mệt hả, ta đã nói bao nhiêu lần rùi…sao nhây với chuỵ phải hông thấy chuỵ hiền rùi được nước làm tới đúng hông, chuỵ này không phải vừa đâu nhá?

Tuyết Như giờ không còn là cô gái hiền thục nết na nữa mà là 1 “bà chằn” tay xắn tay lên, bước chân về phía hắn khuôn mặt đầy vẻ dữ tợn mà cô xem là có thể nhất ( mà thật ra có dữ thế nào đi nữa thì vẫn là một cô tiên có sắc đẹp mĩ miều, cô nổi giận chỉ toát lên vẻ đẹp quyến rũ muôn phần và nhân vật chính của chúng ta đã ấn tượng với cô nàng ‘thời tiết’ Tuyết Như từ đó

Ák được…được rồi tôi..tôi đồng ý là được chứ gì, làm gù mà máu thế. –

Hắn cười trừ, gãi gãi đầu, nối thật hắn không biết làm gì với bà điên này đây, nhưng dù sao nói qua thì phải nói lại, hắn đã suy nghĩ rồi dù gì cũng ‘chết’ (ở đây 2 nghĩa nha các bác, e sẽ không nói để cho các bác suy nghĩ chơi cho truyện thêm hay, chứ cái gì cũng nói mất hay hết rùi àh hì hí) thùi thì hắn thà chọn làm anh hùng thử 1 phen, nếu còn sống hắn sẽ nổi danh trong thiên hạ mà có chết đi cũng không sao, bể khổ quá nhiều rồi dù có lọt bể nào đi nữa cũng có ai thèm dớt lên đâu.

Haha thế thì tốt…tốt rồi, ngươi yên tâm ta sẽ giúp ngươi không để ngươi chết 1 cách dể dàng đâu. Àk quên ta chỉ có thể tới gặp ngươi ngủ mà bây giờ trời đã sáng rồi ngươi cũng nên phải thức dậy để tiếp tục sinh hoạt bình thường, còn việc giúp ngươi khai môn trí tuệ thì ta đã làm rồi, bây giờ ngươi là 1 thiên tài về trí nhớ, ngươi có thể nhớ hết tất cả miễn là ngươi từng đọc hoặc xem về chúng là được, thui trễ rùi ta hi vọng ngươi sớm thích nghi việc này hẹn ngươi tối nay ngủ nhé-

Tuyết Như vui mừng nói thế là xong 1 việc rồi giờ thì giúp hắn trưởng thành và đưa hắn… ‘sang thế giới bên kia’.

Ê khoan, thế là sao, cái trí tuệ bà nói chỉ là giống với cái thẻ nhớ thôi sao?

Có thể xem là như vậy, thui ta đi đây.-

Tuyết Như vẫy tay 1 cái rồi biến mất không thấy hình bóng.

Àk mà nhiều cái tui chưa biết mà, này…này…úi ui. –

Hắn muốn hỏi thêm vài cái nhưng bất lực vì đã không thấy hình dáng của cô em xinh đẹp nhưng tính cách như sư tử hà đông này.

Hết chương 1