Những ánh nắng đầu tiên bắt đầu ló dạng, chiếu sáng xuống mặt đất. Trên một ngón đồi nhỏ, có một thiếu niên mặc đồng phục học sinh, áo sơ mi đã bị rách ba đường ở trước ngực. Đó chính là Luân.
Gương mặt Luân nhăn lại, vươn tay lên che những ánh nắng đang rọi vào mắt hắn.
- Chết tiệt, sao lại có nắng chiếu vô trong nhà vậy !!
Luân gắt gỏng bật dậy nói. Khuôn mặt vẫn còn mang một tí ngơ ngác khi mới tỉnh dậy.
- À, mình đã không còn ở nhà nữa rồi...
Phải mất mấy giây để Luân nhận ra hắn đã không còn ở nhà nữa rồi, không còn bực bội vì sáng sớm đã phải thức dậy đi học nữa, không còn lên lớp nghe những bài giảng chán ngắt nữa.
Những thứ Luân từng vô cùng ghét, bây giờ mới cảm thấy cũng không tệ lắm. Còn đỡ hơn là bơ vơ giữa nơi lạ lẫm này, nguy hiểm mọi nơi.
- Một chút yếu đuối buổi sáng thôi, mục tiêu hôm nay sẽ là gì đây.
Luân thở ra một hơi thật dài, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, đứng thẳng dậy chuẩn bị. Hắn đi đến đài phun nước cách đó mười phút, quan sát xung quanh thấy không ai nhìn mới nhanh chóng lấy nước rửa mặt. Hắn không dám súc miệng, như vậy thì hơi kì...
Luân tìm kiếm đại một cửa hàng nào đó ở gần đang mở cửa. Hắn trông thấy một tiệm rèn. Luân đi lại và hỏi đại hán lực lưỡng ở trong cửa hàng.
- Chú ơi, cho cháu hỏi một tí.
Đại hán ở trong nghe tiếng nói của Luân, liền bỏ dỡ việc đang làm ở trong cửa hàng, bước ra bắt chuyện với Luân.
- Cháu bé muốn hỏi gì? Cháu đang mặc đồ gì lạ thế, người ở thành khác à?
Luân nghe đại hán hỏi thì đoán là người này chắc không biết về cuộc tuyển chọn rồi. Chỉ có điều hắn nghe câu hỏi thứ hai thì liền lập tức có hứng thú.
- Dạ vâng, cháu vừa đến thành này. Cháu muốn hỏi là chú có bản đồ khu vực ở gần đây không, cháu muốn mượn xem một tí ạ.
- Cháu bé đợi ta một tí.
Đại hán nói xong lại đi vào phía trong cửa hàng. Sau khoảng năm phút, đại hán quay lại với một tấm bản đồ trên tay.
- Đây, để ta giới thiệu một chút cho cháu hiểu rõ.
Luân gật đầu và nhìn vào tấm bản đồ, hắn chỉ thấy góc bên tay phải có biểu tượng một toà thành, đa số các thông tin đều nằm ở khu vực gần đó. Ngoài ra ở các khu vực khác khá mơ hồ, chỉ viết tên những khu vực lớn.
- Đây là bản đồ thế giới Arcadith, chia làm làm bốn khu vực lớn và vùng trung tâm. Bốn khu vực bao gồm Bắc Hoang, Tây Lãnh, Nam Cương và Đông Lâm.
- Liệu đặt tên như thế có liên quan gì đến đặc điểm của các khu vực đó hả chú ?
Luân có lẽ cũng hơi đoán được phần nào.
- Đúng vậy. Gọi là Bắc Hoang vì đa số khu vực là sa mạc. Tây Lãnh là vì nơi đó tuyết quanh năm không khi nào ngừng. Nam Cương là vì nơi đó gió thổi rất mạnh, vài nơi nguy hiểm có thể chém đứt da người. Đông Lâm là khu vực của chúng ta, gọi là thế vì ở đây có Khu Rừng Vĩ Đại, hơn 3/4 diện tích ở phía Đông là Khu Rừng Vĩ Đại cả.
Luân nghe xong không khỏi thất thố, hoá ra khu rừng nơi hắn bị dịch chuyển tới là Khu Rừng Vĩ Đại. Cũng may là hắn dịch chuyển đến gần lối ra, lỡ dịch chuyển ngay ở trung tâm thì hắn không chết vì quái vật cũng chết vì kiệt sức khi tìm lối ra.
- Thế Khu Rừng Vĩ Đại có nguy hiểm không chú, vì cháu đã từng ở đó đi ra, dọc đường đi cháu chỉ thấy vài con dơi hoang dã chứ không có gì nguy hiểm.
- Cháu đã từng đến đó rồi à ? Có lẽ cháu may mắn vì không vào sâu bên trong đấy. Khu Rừng Vĩ Đại khu vực phía ngoài vô cùng an toàn, nhưng càng đi vô sâu sẽ càng nguy hiểm, quái vật cũng sẽ ngày càng mạnh mẽ. Ta nghe nói ở khu vực trung tâm Khu Rừng Vĩ Đại là một con gấu khổng lồ. Đã có nhiều người có cấp độ khá cao đi săn nó nhưng đều không trở về.
Đại hán vừa nói vừa chậc lưỡi. Dường như không ai giết thành công con quái vật đó làm gã cảm thấy khá đáng tiếc.
Chỉ có Luân nghe xong thì toát mồ hôi hột. Hắn phải may mắn đến cỡ nào thì mới có thể tìm được đường ra khỏi Khu Rừng Vĩ Đại ngày hôm qua nhỉ. Dẫu hắn đã chọn đường cảm thấy ít cây nhất mà lần theo nhưng cũng không phủ nhận được may mắn đóng góp phần lớn lần đó.
- Thế còn ở khu vực trung tâm thế giới là gì hả chú ?
Luân thắc mắc điều cuối cùng mà đại hán chưa nói.
- Ta chỉ biết nó được gọi là Trung Tà. Nơi đó ánh sáng không thể chiếu tới được nên nó luôn luôn tối tăm. Nghe nói ở nơi sâu nhất ở Trung Tà cất giấu một bí mật khủng khiếp. Rất nhiều nhà thám hiểm muốn vén tấm màn bí mật nên rất nhiều người lập kế hoạch xuất phát đến đó. Tuy vậy người thì một đi không quay trở lại, người thì trở về nhưng thần trí không còn thanh tỉnh, trở thành một người điên.
Giọng đại hán càng nói càng trầm xuống, mặt cũng nghiêm hẳn lại.
Luân nghe xong cũng có vài suy đoán. Hẳn là ở khu vực trung tâm là nơi dịch chuyển đến khu vực thí luyện tiếp theo. Chỉ có việc đó mới giải thích tại sao có người đi không quay trở lại. Còn những người quay về nhưng trở thành người điên có thể là do ở nơi dịch chuyển có một con quái vật canh giữ hay một khảo hạch gì đó. Và những người đó thất bại nên mới trở nên mất thần trí. Luân cẩn thận suy đoán, hắn nghĩ có thể hắn còn sai vài thứ nhưng cũng đúng tám chín phần.
- Cháu muốn hỏi là ở gần đây có nơi nào có quái vật hơi yếu yếu một tí không. Tầm cấp độ 3 hay 4 thôi.
Luân hỏi nơi hắn có thể đi săn lên cấp. Hắn không biết thế giới này rộng cỡ nào, có như Trái Đất không nhưng hắn biết muốn đến được Trung Tà chắn chắn không thể ít hơn 1000km. Trước đó hắn cần phải mạnh hơn để có thể bảo vệ mình trên đường đi. Muốn mạnh hơn thì cần phải đi săn thôi.
- Cháu có thể ra phía tây thành săn chó hoang, bọn nó chỉ cấp 2 thôi, cháu có thể săn bọn nó đến khi cháu lên cấp 5. Lúc đó cháu có thể đổi sang săn sói đồng bằng cấp 6 ở phía bắc thành. Trên 3 cấp thì điểm kinh nghiệm cháu nhận được sẽ bị giảm 30%, tối đa lên 50% ở 5 cấp. Cháu nên lưu ý. Đồng dạng kinh nghiệm cháu nhận được cũng tăng 30% nếu quái vật hơn 3 cấp độ, tối đa 50% ở 5 cấp.
Luân cẩn thận suy tính xem nên làm như thế nào. Nếu giờ hắn đi săn chó hoang thì hiệu suất sẽ không cao, dù hắn đã thuần thục đối phó thì mỗi khi giết 1 con hắn cũng phải mất 10 phút, tính cả thời gian tìm thấy mục tiêu đi một mình và giết chết. Rồi lên cấp 5 hắn phải về thành xong đi về phía Bắc nữa. Trong khi nếu đi săn sói đồng bằng luôn thì hắn sẽ được thêm 30% kinh nghiệm do chênh lệch 3 cấp. Dẫu vậy có thể hắn sẽ phải chịu nhiều nguy hiểm hơn.
- Quyết định rồi, mình sẽ đi săn sói đồng bằng.
Luân nắm tay thật chặt và quyết định. Hắn không thể chậm chạp trong việc mạnh mẽ được. Hắn cần phải mạnh lên càng nhanh càng tốt. 9 tháng nữa Khanh sẽ đến nơi này, hắn cần phải thật mạnh để có thể bảo vệ cô ấy. Dù chưa biết làm cách nào để biết cô ấy sẽ dịch chuyển đến nơi nào. Nhưng trước mắt hắn cần phải mạnh lên đã.
- Mà làm sao để biết được quái vật cấp độ bao nhiêu vậy chú ?
Luân hơi thắc mắc việc này một tí vì lúc hắn săn dơi hoang dã và chó hoang dã, hắn không có dấu hiệu nhận biết tụi nó cấp độ bao nhiêu.
- Cái đó thì cháu phải học kĩ năng "Quan sát sơ cấp" từ đại sư Jepa ở Quầy Kĩ Năng phía đông thành. Giá bán là 50 điểm kinh nghiệm.
Luân ghi nhớ và cảm ơn đại hán đã giúp đỡ hắn từ nãy đến giờ. Hắn chuẩn bị xuất phát đi ra phía bắc Thành đi đại hán bỗng dưng gọi hắn lại.
- Cháu bé, nếu như cháu lên cấp 5 và có ý định chuyển qua săn sói đồng bằng thì hãy giúp ta thu thập 10 cái nanh sói nhé, ta cần nó làm nguyên liệu. Ta sẽ trả thù lao cho cậu.
Tiếng đại hán vừa dứt thì trước mặt hắn bỗng hiện lên bảng hình chữ nhật.
- Nhiệm vụ: Chủ tiệm rèn Garin muốn nhờ bạn thu thập 10 chiếc nanh sói giùm anh ấy.
- Thù lao: 50 điểm kinh nghiệm và 20 hảo cảm.
- Bạn có chấp nhận nhiệm vụ không ?
Luân không suy nghĩ liền nhấp vào chấp nhận.
- Chú đừng lo, cháu nhất định sẽ thu thập đủ 10 chiếc nanh sói mang về.
Luân cười và trả lời Garin. Sau đó, hắn bắt đầu di chuyển lên phía Bắc thành và bước ra ngoài. Hắn tranh thủ ăn bánh mì cho no để có sức lực. Đồng thời suy nghĩ xem cách đối phó sói đồng bằng như nào.
Muốn chiến thắng trước hết phải biết cách thức đã, bạn không thể lao đầu vào một trận chiến mà không suy nghĩ về việc mình sẽ chiến đấu như nào. Luân chắc chắn không thể nào phạm phải sai lầm như thế.