Chương 4: Sự thật

Mặc dù hiện tại đã 6h tối nhưng con phố vẫn sáng. Luân ngước nhìn lên trời thì thấy ở trên đầu hắn là những vật thể hình cầu trôi lơ lửng, toả ra ánh sáng trắng chiếu sáng xung quanh.

- Công dụng chắc cũng tương tự như đèn đường ở thế giới mình.

Hắn nhìn xung quanh xem có nơi nào bán đồ ăn không, hắn đã đói lắm rồi. Đến lúc này hắn mới chợt nghĩ đến một điều.

- Mình trả tiền bằng gì đây !!

Luân hoang mang vò đầu. Hắn vẫn còn tưởng giống như Trái Đất. Lúc đánh quái hắn cũng không thấy có tiền gì rớt ra. Làm sao bây giờ...

Hắn bất lực thật sự. Dẫu vậy trước hết cứ kiếm một chỗ bán đồ ăn đã. Luân lướt qua các quầy hàng. Ở đây họ bán đầy đủ mọi thứ, từ vũ khí, áo giáp đến cả dược phẩm, nguyên liệu điều chế, trang sức... Hắn chợt chú ý đến một quầy hàng bán đồ ăn khá tương tự như bánh mì ở thế giới của hắn.

Luân nhanh chóng đi lại chỗ đó. Đây là một quán bán hàng khá nhỏ. Đằng sau quầy là một người phụ nữ trung niên tầm độ tuổi 35 với gương mặt hiền hậu.

- Muốn mua gì hả cháu bé?

Người phụ nữ mỉm cười hỏi Luân. Hắn rõ ràng nghe ngôn ngữ họ nói không phải tiếng Việt, cũng không phải tiếng nào trên Trái Đất mà hắn lại hiểu rất rõ ràng. Thật lạ lùng.

- Hiện tại cháu không có tiền trên người, liệu cháu có thể làm một việc gì đó giúp cô thay thế tiền mua chiếc bánh này không?

Luân cũng cười tươi và trả lời lại, sau khi nói hết câu, nét mặt hắn thêm một chút ngượng ngùng.

- Ồ! Cháu là người đến từ thế giới khác phải không?

- Ơ. Cô biết đến sự tồn tại của bọn cháu à?

Luân ngạc nhiên, hai mắt mở to. Hắn biết mình hơi thất thố nên liền thu gương mặt lại trở nên bình thường.

- Sự tồn tại của người thế giới khác là chuyện chúng ta biết đến từ rất lâu rồi. Chẳng những thế, thế giới của bọn ta từ lâu đã bị coi là thuộc địa của bọn họ rồi.

Người phụ nữ thở dài chua chát.

- Bọn họ? Có phải là bọn người mang danh chọn lọc không?

- Phải đấy. Mỗi một thế giới đạt đến dân số 10 tỷ thì sẽ bị bắt buộc tham gia vào cuộc chọn lọc này. Nếu như thế giới đó có người đạt đủ điều kiện chọn lọc thì thế giới đó sẽ được tự do khỏi sự kiểm soát của bọn chúng. Thay vào đó sẽ là dưới sự kiểm soát của người đủ điều kiện chọn lọc. Nói đơn giản là chủ thế giới đó.

- Còn nếu không có người đạt đủ điều kiện thì sao ạ?

- Thì hành tinh đó sẽ trở thành thuộc địa của bọn. Nếu hành tinh đó phù hợp với việc trở thành nơi thí luyện thì cư dân sẽ được ở lại hành tinh của mình. Với yêu cầu là phải giúp đỡ những người đến từ thế giới khác trong quá trình chọn lọc. Như thế giới của cô là một thế giới thí luyện cấp độ F. Nếu vượt qua được thì cháu sẽ được lên khu vực thí luyện cấp tiếp theo. Cho đến khi hoàn thành được khu vực thí luyện cuối cùng. Nghe nói là khu vực cấp SS. Lúc đó cháu sẽ là người được chọn lọc và trở thành chủ thế giới.

- Vậy sau khi thành chủ thế giới rồi thì sao nữa? Cháu vẫn dưới quyền kiểm soát của bọn họ hay sao?

- Điều đó thì ta không biết, nhưng ít nhất thì cũng đỡ hơn là thế giới bị nô dịch thành thuộc địa như bọn ta. Cố lên, ta tin thế giới các cháu sẽ có người thành công.

Quá nhiều tin tức chấn động ập đến làm não Luân dường như bị quá tải chịu không nổi. Những thông tin đáng sợ như một con quái vật muốn nuốt chửng lấy hắn. Hắn cố gắng tiếp nhận và bình tĩnh trở lại.

- Cháu cảm ơn cô. Chúng cháu nhất định sẽ cố gắng.

Luân thầm cảm động trong lòng. Dù là hai người thế giới khác nhau nhưng hắn có thể cảm nhận được sự chúc phúc thật tâm của cô ấy.

- Bạn phát hiện một phần sự thật về cuộc chọn lọc.

- Bạn nhận được 100 danh vọng.

Sau khi nghe tiếng thông báo từ hệ thống, Luân ngạc nhiên.

- Những người ở thế giới cô ai cũng biết về việc chọn lọc này hay sao hả cô?

- Không, đa số họ đều không ai biết cả, thế giới bọn cô đã qua thời chọn lọc lâu lắm rồi. Những gì cô biết là do các đời trước truyền lại. Có những thứ đôi khi không biết là tốt nhất.

Cô nói với giọng buồn bã. Sắc mặt Luân cũng trầm xuống. Lời cô ấy nói quả thật sự đúng. Ai sẽ chấp nhận được thế giới họ đang sống vốn từ lâu đã là thuộc địa của thế giới khác chứ. Cứ sống một cuộc đời bình yên là được rồi. Có lẽ Trái Đất hắn cũng nên như thế.

- Chắc cháu cũng đói rồi, hãy cầm lấy theo mà ăn, đừng đối xử tệ bạc với bản thân.

Cô vừa nói vừa gói 10 chiếc bánh mì lại trao cho Luân.

- Nhưng hiện tại cháu không có tiền. Cháu có thể giúp được gì cho cô ạ?

- Ta không cần gì đâu, cháu cứ việc nhận lấy. Đây là quà chào mừng đến với thế giới của chúng ta.

Cô mỉm cười nói với Luân. Luân lúc này cảm thấy khoé mắt đã cay cay. Hắn cũng không giả vờ tự chối, đây là ý tốt của cô, hắn sẽ nhận. Hắn không chắc có thể tìm ai khác giúp đỡ hắn như này. Chỉ là phần ân tình này hắn sẽ khắc ghi, chắc chắn hắn sẽ trả lại gấp bội.

- Cháu cảm ơn cô. Cháu xin nhận ạ.

Luân cầm lấy bao bánh mì. Trước khi đi hắn tiện hỏi các thông tin cơ bản cần biết về cuộc tuyển chọn, về thế giới này.

Thế giới này tên là Arcadith, nhưng bọn họ gọi là Khu Vực Thí Luyện cấp F #7233. Đơn vị tiền tệ chung ở đây và khắp các khu vực thí luyện khác là điểm kinh nghiệm. Khi Luân mới nghe điều này hắn vô cùng nghi hoặc. Điểm kinh nghiệm thì giao dịch như nào được?

Hoá ra chỉ cần vô bảng thông tin cá nhận rồi yêu cầu chuyển điểm kinh nghiệm thành thẻ trữ kinh nghiệm là được. Thẻ trữ kinh nghiệm sẽ chuyển vào kho đồ, ở 2 mặt sẽ ghi số lượng điểm kinh nghiệm trong thẻ đó. Chỉ có một vấn đề là không thể chuyển điểm kinh nghiệm xuống mức âm được.

Tức nếu Luân hiện tại đang là cấp 3, còn dư 1 điểm kinh nghiệm. Hắn chỉ có thể chuyển 1 điểm kinh nghiệm dư đó thành thẻ trữ 1 kinh nghiệm. Và một điều nữa là nếu muốn sử dụng thẻ trữ kinh nghiệm để tăng điểm kinh nghiệm cho bản thân thì sẽ bị mất đi 50% giá trị của thẻ. Đây là để hạn chế việc người tham gia chọn lọc chỉ mua mà không đi săn.

- Nếu muốn mạnh thì không thể giàu, muốn giàu thì không thể mạnh.

Luân không khỏi nghĩ liệu mình có nên chỉ đạt đến một cấp độ nào đó rồi chỉ việc săn quái, chuyển thành thẻ trữ kinh nghiệm sống qua ngày, chờ đợi người khác được tuyển chọn không.

- Bây giờ mình mới cấp 3, chừng nào tới được đó thì tính.

Hắn chính là người như thế, nếu không thể kiểm soát được tương lai thì cứ để nó đến. Lúc đó rồi sẽ có cách.

Luân mở túi đồ ra, lấy 1 cái bánh mì và ăn chậm rãi. Sau 3 cái bánh mì thì hắn cũng đã no, bây giờ đã là 9h tối hơn. Hắn cần phải tìm một nhà trọ để ngủ. Hắn lại quên một điều.

- Mình vẫn không có tiền...Luân thở dài. Bảng thông tin cá nhân!

Họ tên: Trần Bảo Luân

Cấp độ: 3

Chủng tộc: Nhân loại

Năng lượng: 900/900

Kinh nghiệm: 1/40

Nghề nghiệp: Chưa có

Danh vọng: 100

Sức mạnh: 12 (+)

Nhanh nhẹn: 12 (+)

Thể chất: 7 (+)

Trí tuệ: 9 (+)

Tinh thần: 15 (+)

Điểm phân phối tự do: 5

- Liệu 1 điểm kinh nghiệm có được trọ 1 đêm không nhỉ... Mình không thấy khả thi lắm...

Không ngờ 16 năm cuộc đời ngủ chăn ấm giường êm. Ngày đầu tiên đến thế giới khác đã trở thành người vô gia cư, phải ngủ ngoài đường.

Luân đi xung quanh trong thành, tìm kiếm một chỗ đỡ lạnh nhất có thể để qua đêm. Hắn tìm thấy một khu vực trống trải trên một ngọn đồi nhỏ cách xa trung tâm thành. Hắn thả mình nằm trên đoạn dốc nhỏ.

Tầm nhìn Luân phóng đến trời cao thăm thẳm. Hai mắt hắn tỏ ra mê man. Những ngôi sao trên bầu trời kia, liệu có Trái Đất của mình ở đó không? Trái Đất mình ở đâu đây, người thân, người yêu của mình ở hướng nào đây.

Một thiếu niên 16 tuổi, vẫn còn là học sinh, lại bị đẩy đưa đến một nơi khác xa cách quê hương, không biết ở chỗ nào. Một thân một mình cô độc giữa đất trời, không quen biết ai, không nơi nương tựa. Phải giết chóc để bảo vệ được bản thân. Đêm đầu tiên lại ngủ ở ngoài trời. Bao nhiêu khổ cực dồn vô hắn, ai có thể hiểu được cho hắn đây?

- Mình sẽ không than thở, mình còn một lời hứa để giữ cơ mà.

Mỗi lần tâm trạng Luân đi xuống. Lời hứa với Khanh chính là thứ giúp hắn đi lên. Hắn phải luôn giữ lời hứa đó kĩ trong lòng không bao giờ quên.

- Em ngủ ngon.

Mắt Luân dần khép lại và chìm vào trong giấc mộng.