Chương 1: Tuyển chọn

- Hỏi thế gian thật sự có thiên lý sao? Mấy câu tưởng đúng thì lại sai, mấy câu tưởng sai thì sai thật.

Luân tự giễu, gương mặt tỏ ra buồn bã. Hắn thật sự phải nghĩ như thế sau khi so sánh đáp án bài kiểm tra một tiết môn toán. Hắn đứng dậy và sắp xếp đồ đạc lại để ra về.

Luân thân hình hơi gầy gò, không cao lắm, da hơi trắng, nhưng đôi mắt đen láy lại mang theo một chút quyết đoán. Hắn họ tên đầy đủ là Trần Bảo Luân, hiện tại 16 tuổi đang học lớp 10. Ngoại hình lẫn hoàn cảnh gia đình đều bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Là loại người quăng vào một đám đông thì sẽ không phân biệt được.

Học lực không giỏi, ngoại hình không đẹp, gia cảnh không tốt. Sau này mình sẽ vào đại học nào? Liệu mình có đậu đại học không? Sẽ có ai yêu mình chứ? Mình có thể chăm sóc ba mẹ khi về già không?

Những câu hỏi không đáp án này đối với một học sinh mới 16 tuổi như một màn sương đen bao trùm lấy hắn, làm hắn cảm thấy sợ hãi.

- Nếu như đã không có đáp án vậy thôi không nghĩ nữa vậy. Chuyện gì đến rồi sẽ đến. Và mình sẽ đương đầu với nó.

Luân quyết tâm, gương mặt hắn mất đi một phần mê mang, nhiều hơn một phần quyết đoán.

- Luân Luân Luân !!!

Luân vừa bước ra cổng trường thì nghe một giọng nói thanh thoát từ phía sau gọi hắn. Hắn không cần quay đầu lại nhìn cũng biết ai đang gọi hắn.

Chưa kịp lên tiếng trả lời thì Luân bỗng dưng bị ôm chầm lấy từ phía sau, phía sau lưng bỗng truyền đến một cảm giác mềm mại.

- Khanh !!! Cậu đừng có lúc nào cũng hồn nhiên như thế được không?

Luân đỏ mặt nói, cố gắng đứng vững mới không bị té ngã.

Lúc này Khanh mới bỏ tay ra. Đây là một cô bé có gương mặt vô cùng xinh xắn, đôi mắt trong veo, sóng mũi cao, đôi môi nhỏ nhắn. Dáng người cân đối, làn da mịn màng trắng trẻo. Dẫu mới 16 tuổi như Luân nhưng thân hình đã phát triển, chỗ nào cần lồi thì lồi, chỗ nào cần lõm thì lõm. Tương lai nhất định sẽ là một mỹ nhân hại nước hại dân.

- Đó là vì tớ là một cô gái vô cùng đáng yêu, hoạt bát, nhí nhảnh, thông minh, lanh lợi...

- Dừng dừng dừng, tớ biết rồi.

- Cậu thật quá đáng, tớ còn chưa kể hết, cậu có biết ngắt lời khi con gái đang nói là rất bất lịch sự không.

Khanh phồng má, đôi mày thanh tú cau lại nhìn Luân.

- Nhưng không ngắt lời cậu thì tớ bất thoải mái. Tớ đành lựa chọn bất lịch sự thôi.

Luân cười trêu. Đó là Lê Nguyễn Vân Khanh, cô bạn thanh mai trúc mã của hắn. Nhà hai người họ từ nhỏ vốn dĩ đã gần nhau nên rất thân với nhau. Thành ra con của hai gia đình cũng thường xuyên qua lại chơi chung với nhau.

Chỉ có một điều là Luân thì không có gì đặc biệt hơn người. Khanh thì lại đặc biệt trong vô số người. Ngoại hình xinh đẹp, học lực luôn nằm trong top đầu của khối, hoàn cảnh gia đình cũng khá giả. Dẫu vậy Khanh chưa bao giờ vì những điều đó mà tỏ vẻ hơn người khác. Lúc nào cũng là một cô gái hồn nhiên hoạt bát.

Nếu nói hắn không có tình cảm với Khanh thì chắc chắn là giả dối. Nhưng hắn biết mình căn bản không xứng với Khanh nên hắn chỉ có thể giữ tình cảm ấy trong lòng và đối xử với Khanh như một người bạn thân mà thôi.

- Nhưng mà mình sẽ không mãi thế này, rồi mình sẽ tốt hơn. Trở nên mạnh mẽ hơn và đáng tin cậy hơn. Không chỉ để xứng với Khanh thôi mà còn với người thân và những người tin vào mình nữa.

Luân nắm chặt tay, tự hứa với bản thân như thế.

- Hay là tụi mình đi ăn đi Luân, tớ biết một quán mới ăn ngon lắm luôn!

Khanh nói với giọng hào hứng, đôi mắt tròn xoe nhìn hắn lấp lánh.

Kể cũng lạ, hắn đi học mỗi ngày với Khanh, cứ vài ngày là cô ấy rủ đi ăn vặt ở ngoài. Mà lần nào ăn cũng có ít đâu, không hiểu sao cơ thể cô ấy vẫn cứ gầy không mập nổi. Chắc là dinh dưỡng đi vào hai chỗ kia hết rồi...

- Được thôi, ai rủ người ấy trả tiền.

- Ơ, cậu chơi kì, không ga lăng tí nào hết.

- Diễn cho ai xem giờ, phải chi có bạn nào xinh đẹp để cho tớ ga lăng lấy lòng.

- Cậu đang đi với hoa khôi của lớp mà còn không biết hưởng thụ à.

Khanh nói xong vỗ lưng hắn một cái thật mạnh.

- Đúng là không sợ phụ nữ xấu nhưng nghĩ mình đẹp. Chỉ sợ phụ nữ đẹp mà còn biết mình đẹp...

Luân tự nói với bản thân vừa xoa lưng.

Sau khi đi bộ năm phút thì cũng đã đến quán ăn mà Khanh nói đến. Đó là một quán mì cay mới khai trương hai hôm trước.

- Cậu cố tình chọc tớ đấy à, cậu biết tớ không ăn cay được mà.

Luân sắc mặt trầm xuống liếc nhìn Khanh.

- Đừng lo, cậu có thể chọn cay cấp độ 0 mà.

Khanh cười tinh nghịch rồi chạy nhanh vào quán ngồi.

Luân cũng lắc đầu với cô bạn thanh mai trúc mã này. Bước vô ghế ngồi hắn xem menu trên bàn rồi suy nghĩ nên ăn gì.

- Khanh, cậu ăn gì?

- Mì thập cẩm cay cấp 5 !!

- Hả? Gì cơ? Cay cấp 5 à?

Luân trố mắt ngơ ngác hỏi.

- Tớ chưa bao giờ nói nhưng mà... Tớ ăn cay hơi giỏi đấy nhé.

- Đúng là con cưng của trời có khác, cái gì cũng hơn người.

Luân thầm nghĩ trong đầu rồi thở dài.

- Anh ơi, cho em một tô mì thập cẩm cay cấp 5 và một mì thập cẩm cấp 1.

Luân nói với anh phục vụ.

- Tớ tưởng cậu không ăn cay được chứ.

Khanh thắc mắc hỏi.

- Tớ tập ăn không được chắc?

Luân trừng mắt. Chắc có ngày hắn bị chọc tức chết mất.

Hai người nhanh chóng ăn xong và tính tiền.

- Tính tiền dùm em anh ơi!

- Của hai em là 80 ngàn nhé.

- Dạ vâng, em gửi anh.

Hắn lấy tiền trong bóp ra và trả cho anh phục vụ.

- Về thôi cô nương.

- Sao không để tớ trả tiền?

- Thôi, tớ lạ gì cậu nữa. Đi thôi.

Luân chọc ghẹo nói. Hắn biết Khanh đương nhiên có thể trả được, nhưng hắn thân là con trai sao lại có thể để con gái trả tiền được chứ.

Hai người bước ra khỏi quán định nhanh chóng đi về thì bỗng dưng hắn nghe một giọng nói âm trầm từ trong đầu hắn.

- Hành tinh Trái Đất nhân số đạt 10 tỷ. Bắt đầu quá trình tuyển chọn đại diện. Tất cả những người trên 16 tuổi và dưới 40 tuổi bắt buộc phải tham gia. Những người đủ 16 tuổi trong tương lai gần sẽ bị cưỡng chế dịch chuyển đến nơi tuyển chọn và những người đủ 40 tuổi trong tuơng lai gần sẽ bị cưỡng chế dịch chuyển về Trái Đất. Dịch chuyển sẽ bắt đầu trong 5 phút. Hãy đem theo bất cứ thứ gì bạn cho là hữu ích trong cuộc tuyển chọn. Khuyến khích nên đem những thứ có thể tự vệ được. Đếm ngược bắt đầu.

Luân nghe xong hoảng hốt nhìn Khanh. Hắn thấy Khanh cũng có vẻ ngạc nhiên. Hắn lại tiếp tục nhìn vào quán ăn. Hắn nhìn sắc mặt anh phục vụ và chủ quán cũng có vẻ hoang mang thì hắn chắc chắn họ cũng nghe thấy.

- Cậu có nghe những gì trong đầu đúng không? Về cuộc chọn lọc gì đó?

Luân nắm hai vai Khanh hỏi nhanh.

- Tớ có nghe, liệu đó là thật không? Cuộc tuyển chọn là gì? Tại sao khuyên đem theo những thứ có thể tự vệ được, liệu có bạo lực gì chăng?

Khanh lắp bắp nói, nét mặt bỗng dưng thêm một phần sợ hãi. Có lẽ vì Khanh và hắn đều biết điều này có lẽ là thật. Hắn chưa từng nghe nói công nghệ loài người tiên tiến đến mức có thể truyền âm thanh vào não từng người. Nếu có, cũng đâu cần phải nói những câu như thế.

Luân càng suy nghĩ càng sợ hãi. Nếu như những gì hắn nghe là thật. Thì hắn sẽ là người bị dịch chuyển đi chọn lọc. Hiện tại là ngày hai mươi sáu tháng ba, sinh nhật hắn mới qua được một tuần trước, có nghĩa là hắn vừa tròn 16 tuổi, vừa đủ tiêu chuẩn cho cuộc tuyển chọn.

Hắn suy nghĩ thật nhanh. Ba mẹ hắn đã qua bốn mươi tuổi rồi nên không sao. Hắn cũng là con một nên không có anh chị em gì. Còn Khanh? Khanh sinh nhật vào tháng 12 nên hiện tại còn chưa đủ tuổi, vẫn là 15 tuổi.

- Khanh, hiện tại cậu vẫn chưa 16 tuổi, đừng lo. Ba mẹ cậu cũng hơn bốn mươi nên sẽ không sao đâu, hơn nữa cậu cũng là con một như tớ. Vấn đề bây giờ là tớ không biết cuộc tuyển chọn là gì và nó sẽ dịch chuyển đi đâu nên tớ muốn nhờ cậu chuyển lời với ba mẹ tớ là tớ sẽ không sao đâu, họ đừng lo lắng.

Hắn nắm chặt lấy hai tay Khanh và nói.

- Tớ sợ lắm, rồi cậu sẽ làm sao.

Khanh lúc này như đã muốn khóc, lao vào lòng hắn ôm.

- Tớ sẽ không sao đâu, tớ hứa đấy. Cậu biết tính tớ mà, tớ hứa được làm được. Tớ sẽ đi trước tìm hiểu rồi có kinh nghiệm, có thể sau này tớ sẽ giúp đỡ cậu được.

Luân cười mỉm nhìn Khanh, lau nước mắt cô ấy đi. Ngay lúc này, hắn mạnh dạn tiến đến một bước nữa và hôn lên đôi môi mềm mại ấy.

Khanh ngẩn ra nhưng rồi cũng đáp lại nụ hôn ấy. Từ khoảnh khắc đó, hai người đã nhận ra họ đều có tình cảm với nhau từ lâu. Nụ hôn này là chứng minh cho hai người họ đã là một cặp.

- Đếm ngược còn lại 10,9,8...

Luân nuối tiếc buông đôi môi mềm mại mà ngọt ngào ấy ra.

- Hừm, từ nay anh xin tuyên bố sở hữu đôi môi mềm mại và hương vị ngọt ngào này đến suốt đời.

Luân cười ngọt ngào, bạo gan xưng hô thành anh nhìn Khanh nói. Trước cuộc tuyển chọn họ khuyên mang theo những gì bạn cho là hữu ích. Hắn mang theo hương vị bờ môi ấy và tình yêu đi.

- Anh phải giữ lời hứa là an toàn đấy!!

Khanh cười nhẹ và không để tâm đến việc Luân xưng anh, chỉ nhắc nhở và kiềm chế nước mắt.

- 3,2,1... Đếm ngược kết thúc. Bắt đầu dịch chuyển.