Chương 9: Anh thiếu tôi cái mạng đó

Thuốc nấu xong Trúc Lan liền đổ ra bát và múc thêm một chén cháo, rồi đi rửa cái muôi duy nhất trong nhà, trong lòng đã có phỏng đoán, nàng cứ thế bưng cháo và thuốc về chính phòng.

Trúc Lan đi vào và để ý tới đôi dép dưới đất, nhìn mũi dép xoay vào vậy chắc là vừa đi ra ngoài, đoán chừng là đi nhà xí, nghĩ tới nhà vệ sinh, Trúc Lan có chút buồn nôn, nàng chưa từng trải nghiệm nhà vệ sinh ở nông thôn, ngay cả nhà vệ sinh công cộng cũng rất ít. Thời cổ đại thường phải giữ phân lại nên bên cạnh nhà xí thường hay có cái hố to, thời điểm hiện tại là vừa qua mùa hè, mùi hương chắc chắn vô cùng nồng nàn, không suy nghĩ nữa, càng nghĩ càng mắc ói.

"Tỉnh rồi à?"

Tiếc là không ai đáp lại, người trên giường vẫn nhắm mắt như cũ.

Trúc Lan cũng không để tâm, trái lại càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình, nàng chậm rãi thổi cháo trong chén, cho đến khi nguội mới mở miệng "Gần một ngày không ăn uống cái gì, dậy ăn một chút rồi uống thuốc đi này."

Mí mắt người trên giường giựt giựt, không lên tiếng cũng không mở mắt, chỉ là tiếng bụng kêu ục ục quá vang.

Trúc Lan nhìn lỗ tai trượng phu hơi đỏ lên, mỉm cười đưa thìa tới bên miệng trượng phu "Nguội rồi ăn đi."

Người trên giường không giả bộ được nữa, mở mắt, mím môi nhìn trừng trừng cái thìa, lại nhìn bát, Trúc Lan thản nhiên nói: "Đã rửa qua bằng nước nóng rồi."

Ánh mắt Chu Thư Nhân lấp lóe, hắn ừ một tiếng rồi húp ngụm cháo trong thìa, sau đó nói "Để tôi tự ăn."

Trúc Lan cũng không ham thích hầu hạ người khác, liền cầm chén đưa sang.

Hiện tại tâm trạng của nàng rất tốt, vị này có lẽ là người cùng xuyên qua với nàng, còn là ai, nhất định là người đàn ông đã kéo chân sau nàng.

Nàng đoán vị này chắc cũng đoán ra nàng không phải nguyên chủ rồi, hẳn là bị lộ lúc đang say sưa ngâm nga, nếu vậy thì thoải mái, nhìn đối phương húp cháo còn có tâm trạng nữa là.

Lý thị hô to ở ngoài cửa "Nương ơi, mỡ heo nấu xong rồi, ban đêm nấu món gì ăn ạ?"

Trúc Lan suy nghĩ một lúc, bởi vì là triều đại giả tưởng nên rau củ rất phong phú, ngay cả quả ớt vào cuối thời Minh mới xuất hiện mà ở đây cũng có, may là giả tưởng, chứ loại người không cay không vui như nàng không có ớt chỉ muốn chết quách luôn cho rồi, chỉ tiếc là giờ không được ăn ớt, nàng phải dưỡng thân thể "Hầm cải trắng đi, cho thêm dầu mỡ để bồi bổ, đêm thì thả tí tóp mỡ vào bánh bột ngô."

Lý thị thống khoái đáp ứng "Dạ con biết rồi."

Trúc Lan cảm thấy vì nguyên thân có một người mẹ chồng tốt nên nàng ấy cũng muốn làm một mẹ chồng như thế, cho tới bây giờ đều chưa từng làm khó con dâu, mặc dù trông coi gia dụng, thế nhưng không phải kiểu keo kiệt từng li từng tí, nghĩ đến mẹ chồng nguyên thân, Trúc Lan rũ mắt.

Giọng nói khàn khàn dịu lại "Còn gì nữa không?"

Trúc Lan nhìn thấy đáy bát "Có, chờ một lát."

Thời điểm múc cháo, Trúc Lan có nhìn lướt qua vại dầu và tóp mỡ rồi gật đầu hài lòng, Lý thị cũng coi như một nàng dâu tốt. Khi trở lại phòng ngủ, thuốc trong chén đã không còn.

Trúc Lan nhướng mày cầm chén đưa qua "Trong niêu còn cháo, đủ ăn."

"Ừ."

Trúc Lan nhìn người đang cúi đầu húp cháo, khẽ cười một tiếng "Anh không sợ tôi chuốc thuốc à, uống dứt khoát thật đấy."

Chu Thư Nhân đứng hình, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện đó, từ lúc nữ tử này ra ngoài xong vào lại là hắn biết mình không giấu được nữa rồi, chưa nghĩ ra phải mở lời như thế nào, càng không nghĩ tới một người biết là bí mật, nhiều người biết thì sẽ không còn là bí mật, người ta có chuốc thuốc mình để bịt đầu mối luôn không.

Sau đó hắn lại an lòng, tiếp tục húp cháo, ăn uống no nê xong, tự biết trước kết quả, mới phát hiện cơ thể vẫn còn khí lực, liền ngẩng đầu trả lời nàng "Cô sẽ không làm thế."

Trúc Lan nhướng mày, nàng làm vậy là có chủ đích, người lạ xuyên vô cùng một nhà thì phải thăm dò trước để biết người ta thế nào còn có cái phòng bị, thế nhưng người trước mắt không những không nổi giận mà còn tin tưởng nàng, điều này khiến nàng yên tâm hơn một chút "Vậy bây giờ chúng ta có thể nói chuyện rồi chứ? Chuyện anh thiếu tôi một cái mạng ấy?"