"Nương, nương."
Trúc Lan nghe tiếng con gái yêu gọi liền vội lau tay "Sao thế, sao lại khóc? Ai bắt nạt con nói cho nương."
Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Hàm lấm lem "Mấy người bên Ngô đại nương nói, cha sắp..., hức."
Trúc Lan vỗ vỗ lưng con gái, tiểu cô nương khóc tới nỗi nấc thành tiếng "Đừng nghe mấy cái miệng dơ bẩn đó nói bậy bạ, cha con vẫn còn khỏe lắm!"
"Thật ạ?"
Trúc Lan cười "Thật chứ, nương đang nấu thuốc cho cha đây"
"Vậy con đi thăm cha một chút nha."
Trúc Lan vội vàng đuổi theo, sau đó dừng lại, mới một ngày trôi qua thôi mà nàng thích nghi cũng nhanh ghê, chưa gì đã coi mình là mẹ thật rồi. Hai người vào phòng, Tuyết Hàm cẩn thận sờ đầu phụ thân, sụt sà sụt sịt "Cha ơi, cha mau khỏe nha."
Trúc Lan vuốt tóc con gái mà trong lòng thấy ấm áp, trong nguyên văn vì để nữ phụ thuận tiện phản công nên bôi đen đứa nhỏ này không ít, nhưng khi tiếp xúc thật sự mới nhận ra rằng tâm địa đứa nhỏ này rất tốt, hơn nữa lại còn hiếu thuận: "Đừng quấy rầy cha con, nào đến đây, nương để dành cho con cái bánh bao thịt đó."
Tuyết Hàm nín khóc, nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào bánh bao thit, nhưng nhìn người cha còn đang nằm trên giường chưa tỉnh lại, lắc đầu "Cha bệnh nên bánh bao để cho cha ăn đi ạ."
Đáy lòng Trúc Lan muốn tan chảy luôn rồi, nàng với lấy bánh bao nhét vào tay con gái "Cha con bị bệnh nên không ăn được đồ quá dầu mỡ, cái này con ăn đi!"
Lúc này Tuyết Hàm mới chịu nhận, cười tít mắt "Cảm ơn nương, nương ăn chưa ạ?"
"Ngoan, nương ăn rồi, con ăn đi!"
Tuyết Hàm cầm bánh bao muốn đi, Trúc Lan lo lắng vội ngăn lại "Đừng cho Tam Nha bánh bao, của con thì con ăn thôi."
Tuyết Hàm chớp chớp mắt "Nương ơi, Tam Nha bị đánh tới nỗi không rời giường nổi, nếu không có con đưa bánh bột ngô cho nàng thì không ai trong nhà họ Vương đưa cơm cho nàng cả."
Trúc Lan nghe xong trong lòng liền cảm thấy khó chịu, nếu thế tính ra Tuyết Hàm cũng coi như cứu Tam Nha, không, Vương Như một mạng, vậy tại sao sau này lại không nhớ kỹ phần ân tình này chứ: "Nương biết con tốt bụng, nhưng phải biết xem tình huống, con đưa bánh bột ngô sẽ không có ai để ý, nếu đưa bánh bao chắc gì Tam Nha đã ăn được vào miệng, không khéo còn bị đánh, con nghĩ Tam Nha có thể giữ đồ ăn được không?"
Tuyết Hàm ngẫm nghĩ: "Buổi sáng bánh bột ngô còn phải ăn lén ạ, thời điểm con về còn bị Vương bà bà hỏi ấy, con nghe lời nương ạ, con không sang đó nữa."
"Ngoan quá, con ra ngoài chơi đi!"
"Dạ!"
Trúc Lan cao hứng khuê nữ không đi kéo thù hận, cũng không vì bạch nhãn lang lãng phí đồ ăn, nhịn không được ngâm nga.
Sau đó nàng giật nảy mình, bởi không biết trượng phu nguyên thân đã tỉnh dậy từ lúc nào, nàng nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt có chút hoảng: "Tỉnh rồi à, đang nấu thuốc cho chàng đây."
Nói xong nàng nhanh chóng chạy ra ngoài, hô hào vợ Lão Đại "Cha mấy đứa tỉnh rồi, mau tranh thủ thời gian nấu nước nóng rồi nấu cháo đi."
Lý thị giật nảy mình, ăn vụng cắn đầu lưỡi, ngọng nghịu trả lời "Dạ, dạ."
Trúc Lan ". . ."
Mặc niệm ba lần tất cả là do nghèo mới bình tâm nổi, nàng thật sự chướng mắt dáng vẻ Lý thị ăn vụng.
Trúc Lan ngồi trên băng ghế nhỏ ngắm nhìn bình gốm, nghĩ về sự kỳ quặc của trượng phu mình, trong ký ức nguyên thân, hai người là vợ chồng từ khi còn nhỏ, lại cùng nhau trải qua thăng trầm, đáng lẽ ra tình cảm phải son sắt bền chặt, nhưng sao ánh mắt trượng phu nhìn nàng cứ sai sai, không giống như nhìn thê tử, mà giống như đang nhìn một người xa lạ.
Ý nghĩ này khiến Trúc Lan giật nảy mình, càng lúc càng thấy bất an, không lẽ người ta đã phát hiện nàng không phải nguyên chủ!
Nhưng nghĩ lại thì thấy có chút không đúng, từ sớm nàng đã không tiếp xúc với trượng phu, chỉ tiếp xúc một lần duy nhất khi chàng ấy ngất xỉu, nghĩ kĩ lại thì, từ buổi sáng trượng phu đã rất kỳ lạ rồi, hơn nữa đại phu còn bảo chàng ta suy nghĩ nhiều, nhịn không được có phỏng đoán, càng nghĩ càng thấy rất có khả năng.
Lý thị hô to "Nương ơi, cháo nấu xong rồi ạ."
"Biết rồi, con quản cái miệng kĩ lại cho ta, còn để ta thấy ăn vụng thì biết tay ta, nhớ chưa?"
"Dạ nhớ rồi."