Chương 13: Đánh phóng viên

Hàn Trường Sinh quét mắt nhìn đám phóng viên, thản nhiên nói: “Làm phiền các người tránh đường ra, chúng tôi muốn đi qua.”

Một người nam phóng viên xấu xí chen qua đám người, microphone trực tiếp đưa đến bên miệng Hàn Trường Sinh, “Hàn Trường Sinh, nghe nói anh có thể cưới được 4 người Dương Mật bọn họ là bởi mẹ của anh đã sử dụng thủ đoạn hèn hạ, xin hỏi anh có cảm tưởng gì?”

Ba!

Hàn Trường Sinh lạnh nhạt nhìn qua, vung tay tát một cái, người phóng viên nam kia lập tức hôn mê.

Yên lặng!

Một cái tát không ai ngờ tới này, tất cả phóng viên đều ngây người.

Kể cả bốn người Dương Mật cũng mở lớn con người, ngạc nhiên nhìn Hàn Trường Sinh bỗng dưng nổi cáu.

Các nàng cũng giống như những phóng viên kia, cũng không ngờ tới người này lại dám đánh người, dù sao cũng là động thủ trước mặt công chúng, rất dễ bị nói này nói nọ.

10 giây sau, tên phóng viên xấu xí kia đã tỉnh và lấy lại tinh thần.

Trong mắt ngoại trừ phẫn nộ, càng nhiều hơn là hưng phấn.

Bị đánh, mình bị đánh.

Mình là phóng viên đó a!

Phóng viên bị đánh chính là một vấn đề lớn, chớ nói chi anh ta là người trong cuộc.

Đây quả thực là một đầu tin tức có thể thăng chức, tăng lương, lên làm giám đốc, đảm nhiệm ceo, cưới bạch phú mỹ a!

Hít sâu một hơi, ngăn chặn hưng phấn trong lòng, biểu hiện rất là phẫn nộ.

“Hàn Trường Sinh! Anh dám đánh tôi!”

Hàn Trường Sinh lạnh nhạt nhìn khuôn mặt đang cố kiềm chế hưng phấn kia: “Cậu nói xấu người mẹ đã qua đời của tôi, tôi đánh cậu thì đã sao?”

“Mẹ anh......”

“Ba!”

Lại một cái tát nữa, âm thanh của Hàn Trường Sinh lại càng lạnh hơn: “Nói năng lỗ mãng, nên đánh!”

“Anh lập tức nói xin lỗi cho tôi! Bằng không "Chim cánh cụt" tôi nhất định sẽ kiện anh, khiến anh táng gia bại sản!” Tên xấu xí che lấy hai bên mặt đỏ bừng, dậm chân giận mắng.

Hắn vốn cho rằng Hàn Trường Sinh không dám động thủ nữa, vậy mà không ngờ lại bụi ăn cái tát thứ hai.

Mặt Hàn Trường Sinh không chút thay đổi, nói: “Kiện cái gì? Kiện con chó nào đó sủa bậy, nhục mạ mẹ của tôi sao?”

“Tôi không có nói xấu bà ấy.”

“Cậu có chứng cứ sao? Không có chứng cứ thì chính là nói xấu! Tôi đánh cậu cũng không có vấn đề gì, đúng chứ?”

“Chim cánh cụt” hốc mồm, linh quang lóe lên, nổi giận mắng: “Anh nhạc mà tôi là chó, anh nhất định phải xin lỗi tôi.”

“Xin lỗi.”

Hàn Trường Sinh quay lại phía sau, tại thời điểm tên phóng viên xấu xí đang hưng phấn, lớn tiếng nói: “Những chú chó đáng yêu, ta không nên mang tên xấu xí này so sánh với các con, hắn không bằng yêu bằng các con.”

“...” Khuôn mặt của tên cứng đờ, phóng viên chung quanh cố nén mới không bật cười.

Đáng!

Cho “Chim cánh cụt” lên làm chim đầu đàn!

Bây giờ thì tốt rồi, chẳng những không có chiếm lý, cọn bị nói là ngay cả chó cũng không bằng.

Số lượng phóng viên rất nhiều, cạnh tranh cũng rất lớn.

Nếu tên xấu xí này đứng thượng phong, chưa hẳn là không từ một phóng viên biến thành minh tinh.

Bây giờ tốt, bị tát hai cái lại bị đẩy xuống hố, leo lên không nổi.

Người chung quanh hưng phấn, đám người xem trực tiếp cũng hưng phấn không ít.

Mưa đạn lấy tốc độ nhanh gấp mười lần lúc nãy càn quét màn hình.

“Đệt đệt đệt! Ngưu bức a! Cái tính khí này lão tử rất thích!”

“Không cần nói nữa! Tôi từ anti của Hàn Trường Sinh chuyển thành fan!”

“Cuồng bạo lực còn có người thích, các người là não tàn sao!”

“Bắt được một cái anh hùng bàn phím nhu nhược vô năng, đại gia mau tới vây xem!”

“Dựa vào! Anh hùng bàn phím chúng ta nên chỉ thiên mắng địa, đấu tranh với tất cả thế lực làm ác, làm sao một tên vương bát đàn nhát gan sợ phiền phức như ngươi lại trà trộn được vào đây?”

“Trời không sinh ta anh hùng bàn phím, phun đạo vạn cổ như đêm dài, khóa!”

“Chích khẩu độc chiến Tam Thiên đế, song kiện hoành khôi thập tam châu, khóa!” (Chỉ miệng độc chiến ba ngàn vị đế vương, đôi khóa quét ngang mười ba châu,)

“Đại hà chi kiện thiên thượng lai, nhất kiện Hoành Thiên trấn thế gian! Khóa!” (Một sông lớn khóa lên tới trời, một khóa Hoành Thiên trấn thế gian.)

“Khóa!”

“Khóa!”

Thời điểm bình luận của người xem che kín màn hình.

Bành!

3 cái cửa xe đồng thời đóng lại, bốn đại mĩ nhân xuống xe, đi đến bên cạnh Hàn Trường Sinh, đứng ở hai bên trái phải.

Bốn người xuống xe, đám phóng viên chung quanh nhất thời hưng phấn đứng lên, người trong cuộc đi ra, có thể được tin tức thì dựa vào thủ đoạn của từng người.

Nhưng mà không đợi bọn họ có hành động gì, Hàn Trường Sinh vung tay vào lần, lạnh lùng mở miệng, “Lão tử có bệnh tâm thần, tốt nhất các người đừng có chọc lão tử phát bệnh, bằng không hậu quả tự chịu.”

Tĩnh!

Đám phóng viên lập tức dừng lại, không dám đi tiếp

Dưới sự hưng phấn, vậy mà lại quên mất tên Hàn Trường Sinh mắc bệnh tâm thần.

Mà khi bệnh tâm thần bộc phát, đánh người không phạm pháp .

Bị đánh không đáng sợ, sợ chính là trắng đánh mà không làm gì được, lại còn bị chửi đến chó cũng không bằng.

Đạp!

Bước ra một bước, Hàn Trường Sinh cứ như vậy hướng đi đến chỗ nam phóng viên xấu xí.

Xấu xí nhìn thấy chân của Nhà Trường Sinh muốn dẫm lên mình, lập tức liền lăn một vòng tránh ra, căn bản không dám nói mới câu kiểu “Anh thử dẫm lên người tôi xem...”

Bị đánh hai lần, cậu ta cũng sợ, sợ bị giẫm chết lại không chỗ giải oan.

Xấu xí suy sụp, đám phóng viên sau lưng cũng nhượng bộ lui binh, sợ bị đánh.

Đi đi!

Bốn cô gái cong khóe miệng, đi theo nam nhân của các nàng, ngạo nghễ tiến lên.

Nhìn bóng lưng cao to ở trước mặt, con ngươi dưới kính râm lóe lên một tia sáng.

Tay nhỏ siết chặt, cảm giác tâm đã mềm nhũn.

Tạo tình cảnh phóng viên có mặt mà không dám xen tới, đây là lần đầu tiên các nàng gặp phải.

Lần đầu cảm thấy, có người che chở cho lại hạnh phúc như vậy.

Nhìn cái bóng lưng ngạo nghễ kia, quần chúng ăn dưa trực tiếp bùng nổ.

"Chết tiệt! Đẹp trai điếu tạc thiên! Bá khí ầm ầm! Không người dám cản!”

“Mười bước giết một người, ngàn dặm không bóng người!”

“Một thân liên chiến ba ngàn dặm, một kiếm xứng sư trăm vạn người!”

“Một mình bên hồ tựa như hổ, dưới bóng cây mát dưỡng tinh thần. Xuân tới ta còn chưa mở miệng, côn trùng bé nhỏ dám thử sao.”