Chương 6: [Cổ Xuyên Kim] Đầu Bếp Nhỏ Của Ảnh Đế

Người đàn ông nhỏ bé này tuy là một đứa trẻ hay khóc nhè nhưng vẫn có tính khí nóng nảy. Cậu bé không thể làm gì được, trong cơn tức giận, cậu tuyệt thực để bày tỏ sự phản đối.

Cậu bé đầu trọc đã không ăn gì từ tối qua, khóc suốt đêm, cảm thấy tủi thân.

Có vẻ như ba cậu bé tức giận? Sáng sớm liền ném đứa nhỏ ra khỏi phòng. Nếu không phải ăn mặc còn nhiều thì sợ rằng mẹ đứa nhỏ trở về sẽ đòi ly hôn.

Ngay khi trợ lý Lương tấm tắc thở dài, ảnh đế Cố nhà cậu ta đã bước lên từng bước một, tiếp cận gần tới đứa trẻ.

Chết tiệt, không phải anh Cố muốn đánh đứa nhỏ đi???????

Da đầu Trợ lý Lương tê dại, sau đó nhìn thấy Cố Sính thân hình cao lớn ngồi xổm xuống, sắc mặt lạnh lùng đưa hộp đồ ăn cho cậu bé đầu trọc, “Không phải em thích ăn điểm tâm ngọt sao? Mau ăn đi!”

Trợ lý Lương sửng sốt, vô thức lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, cảnh tượng này quả thực hiếm thấy!

Đôi mắt của cậu bé đầu trọc cứng đờ, hiển nhiên là bị nó hấp dẫn, nhưng cậu lại ngoan cố nghiến chặt hai chiếc răng cửa, dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt đẩy ra!

“Em không ăn!!! Không cần!!!”

Trong lúc đẩy, lỗ mũi còn chảy ra nước mũi trong suốt.

Người có thói ở sạch sẽ như Cố Sính ghét bỏ muốn chết, “…”

Tính tình bướng bỉnh này giống hệt ba mình.

Nhưng Cố Sính vẫn không bỏ cuộc, "Anh cho em cái này, cứ vào phòng anh ăn, ba em sẽ không biết đâu.”

"...Thật sao?" Cậu bé đầu trọc lập tức dao động.

Cậu bé vốn đã rất đói rồi, thoạt nhìn những thỏi nhỏ và con rồng trong chiếc hộp trong suốt trông rất ngon lành, trong suốt như pha lê, nước bọt gần như tràn ra từ khóe miệng...

"Vậy em lén ăn một chút đi, anh trai, anh nói thật không? Không được nói cho ba em biết đâu đấy!”

“Đi thôi.” Cố Sính thấy đứa bé đã cắn câu liền đứng dậy, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn múp míp đầy thịt, dẫn cậu bé vào phòng.

Khung cảnh yên bình như thế sao có thể bị gián đoạn được!

Trợ lý Lương nhanh chóng đuổi theo, lặng lẽ chui vào phòng tiếp tục quay phim.

Vừa vào cửa, cậu bé đầu trọc đã háo hức muốn ăn, đôi bàn tay nhỏ bé vụng về của cậu đang di chuyển khắp nơi, nhưng rất lâu cậu vẫn chưa mở được nắp hộp ra. Có lẽ thợ làm điểm tâm sợ bị rơi nên buộc rất cẩn thận.

Cố sính thở dài, “Đứa trẻ ngốc!”, anh duỗi tay ra muốn mở đóng gói hộp, ngon tay thon gầy cử động mấy cái liền mở được hộp ra.

Trợ lý Lương che ngực: Đây là ông anh trai yêu thương em đến mức nào cơ chứ?

Chẳng lẽ thằng bé đầu trọc khiến người thương yêu trìu mến đã chọc nhầm vào dây thần kinh nào của anh Sính?

Bánh bao nhỏ khóc nhìn nắp cuối cùng cũng mở ra:! :-O

Một luồng vị ngọt ngào đầy cám dỗ xộc thẳng vào mũi, cậu bé nhếch mép cười rõ ràng, đưa tay cầm lấy một "thỏi bạc" ăn.

Vỏ của mì bột mềm và dai, trẻ con không dễ ăn ngay nhưng đứa bé đầu trọc lại ăn một cách thích thú, có vài cái răng mà nhai rất hăng say.

Vụn dừa thơm ngọt ngào, lớp vỏ bên ngoài dẻo dẻo thơm ngon khiến cậu bé nhớ đến món bánh gạo nếp da đá yêu thích của mình...

Chưa đầy một phút, cậu bé đầu trọc đã nuốt thỏi bạc, rồi chộp lấy một “thỏi vàng” khác.

Vừa cắn vào miệng, mắt cậu bé đã sáng lên:! ! !

Tưởng thỏi bạc đã ngon rồi, không ngờ thỏi vàng còn ngon hơn nữa! Σ(///

So với ngân nguyên bảo, kim nguyên bảo có vị lòng đỏ trứng đậm đà hơn. Chỉ cần cắn một miếng, hương vị lòng đỏ trứng nồng nặc tràn ngập trong miệng, giống như món bánh trứng chảy nhân mochi đậu đỏ mà cậu bé yêu thích thứ hai.

Nhìn thấy cậu bé đầu trọc ăn ngon như vậy, rõ ràng người vốn không thích đồ ngọt như Cố Sính đột nhiên có một loại cảm giác thôi thúc không biết đến từ đâu.

—Thật sự ăn ngon lắm sao?

Nhưng anh có một điểm mấu chốt là sẽ không bao giờ ăn thức ăn trẻ em đã từng ăn, kể cả nhét vào miệng cũng kiên quyết không ăn.

Không nói đến Cố Sính, trợ lý Lương cũng nuốt nướng miếng theo, không biết cậu bé đầu trọc có để lại một hai thỏi nguyên bảo để cậu ta có cơ hội không biết xấu hổ mà nếm thử hương vị hay không?

Không biết anh Sính mua cái bánh này ở đâu vậy, nhìn hấp dẫn quá...

Đứa trẻ ăn uống vui vẻ no say, bất tri bất giác đã nuốt chửng hết nguyên bảo. Căn bản không có Cố Sính có cơ hội đột phá và làm trợ lý Lương không biết xấu hổ.

"Nấc ~" Đứa nhỏ đã no nê, ợ một tiếng thơm ngọt ngào, ánh mắt dán chặt, không nhịn được đưa tay về phía thứ cuối cùng, ngốc nghếch đáng yêu mà gọi “Rồng rồng”—

Nhìn cái này ngon quá, không biết cậu bé có ăn được không?