“Chị Ngô, ăn có ngon không chị?” Lâu Ninh biết đồ ăn mình làm ra chắc chắn ngon nhưng rất thích hỏi thăm khách hàng xem họ cảm thấy như nào.
“Ăn ngon, ăn quá ngon!” Mặt chị Ngô hơi đỏ, “Khiến chị nhớ đến quê của mình.”
Lâu Ninh biết quê quán của chị ấy ở Giao Đông, Sơn Đông, ngượng ngùng mà cười, “Bánh bao này em làm thực sự hơi nhỏ một chút. Lần sau chị tới em sẽ làm bánh bao thịt Giao Đông cho chị ăn.”
"Được rồi, cảm ơn em, lúc đó chị nhất định sẽ tới." Chị Ngô ăn no, không có ý định về tay không. "Tiểu Lâu, em gói thêm sáu cái cho chị, ăn ngon như này thì chị phải cho lão chồng ăn thử.”
Chồng chị Ngô mở một cửa hàng trái cây phía sau quầy nước trái cây mới vắt, hai vợ chồng đều đến từ Sơn Đông, đặc biệt thích mì phở.
“Vâng!” Lâu Ninh gói bánh bao lại, mười cái bánh bao giá 30 tệ, lần đầu tiên chị Ngô không cảm thấy đau lòng, cảm thấy thật đáng giá.
Xung quanh cũng có rất nhiều người từ các cửa hàng khác đến, nhìn thấy người keo kiệt bủn xỉn như chị Ngô vui vẻ ra khỏi “Mạch Hương Quán” ra khỏi, trên tay còn cầm một túi bánh bao lớn, tất cả không khỏi có chút kinh ngạc. Không phải chị dâu này cũng tự mình nấu ăn sao?
Lập tức có người không nhịn được hỏi, chị Ngô đáp lễ: “Thỉnh thoảng tôi vui vẻ một chút thì có vấn đề gì sao? Bánh bao Tiểu Lâu làm rất ngon!"
Rất nhiều thương nhân không đi chợ buổi sáng, bình thường tìm một quán ăn sáng ngay tại chỗ. Nghe chị ấy nói xong đều rất tò mò, thêm vào đó mùa đông người ta thường muốn ăn đồ ăn nóng hổi nên dứt khoát chạy vào cửa hàng mua bánh bao hấp.
"Thật sự rất ngon, may mắn là nhà chúng ta không kinh doanh bánh bao."
" Trước đây tôi đã ăn hai lần rồi, tại sao lúc đó tôi lại không cảm nhận được?"
“Tiểu Lâu làm người rất khá, khẩu phần rất đầy đặn. Cái bánh bao nhỏ như vậy, bình thường tôi ăn bao nhiêu cái cũng không đủ nhưng đây chỉ cần ăn ba cái đã no.”
“…”
Nghe được lời khen của đồng nghiệp Lâu Ninh hơi nheo mắt lại, lúm đồng tiền hiện rõ trên môi.
Không cần phải nói, chỉ trong một buổi sáng, khi những người bán hàng lần lượt mở cửa, những chiếc bánh bao mới hấp đã được bán hết.
"Tiệm bánh bao" đầu tiên của Lâu Ninh đã khai trương rầm rộ như thế, cùng lúc đó Cố Sính đã mang theo điểm tâm trở về khách sạn.
Cố Sính vừa bước ra khỏi thang máy, còn chưa vào hành lang của tầng phòng mình, anh đã nghe thấy trợ lý Lương nhà mình rống to hơn cả người bán kèn xô trên thế giới.
“Cậu có thấy anh Sính đâu không? Cậu đâu? Chẳng biết làm cái quái gì mà di động lại tẳt.”
Nghe xong câu cuối cùng, Cố Sính vô thức cầm điện thoại lên xem, hóa ra là hết pin.
"Đừng la hét nữa, anh Sính đang ở đây." Anh cau mày trả lời.
"Này, anh đi đâu thế? Mới sáng sớm mà đã không thấy bóng dáng đâu.” Trợ lý Lương vội vàng đi theo tiếng động, “Em tưởng anh lên cơn bỏ việc chứ.”
“…”
Cố Sính không muốn nói chuyện với cậu ta nữa nên cầm bánh rời đi.
Trợ lý Lương còn đang lảm nhảm một lúc, đi theo lải nhải trong chốc lát chợt nhận ra anh đang cầm đồ ăn:“Anh Sính mua gì thế? Lạ quá! Thế mà anh lại chủ động đi mua đồ ăn.
Cố Sính nhịn không được nữa: ”Tôi không mua cho mình."
“Hả?” Trợ lý Lương đang muốn hỏi thêm thì thấy Cố Sính đột nhiên bước nhanh hơn.
Phòng của anh là phòng đếm thứ hai từ cuối lên trong hành lang, cuối hành lang là phòng của đạo diễn.
Lúc này cửa phòng dđạo diễn đã đóng lại, trong đó có một đứa trẻ đầu trọc… Không sai, là một đứa trẻ đầu trọc, cậu bé bọc kín mít như cục bông, tròn vo mà dựa lưng vào cửa, trề môi, nước mắt lưng tròng.
Vừa nhìn thấy, trợ lý Lương liền biết có điều gì đó không ổn.
Quả nhiên, đứa trẻ đầu trọc đột nhiên khóc lớn: "Ôi - ba không phải là người!!!"
Đứa nhỏ đầu trọc quỷ khóc sói gào này là con trai của đạo diễn, đạo diễn là người nghệ thuật gia có tính tình xấu xa, đen mặt với tất cả mọi người, ngay cả đối xử với con trai mình cũng rất tàn nhẫn.
Mẹ của đứa nhỏ đi công tác nên đã gửi con trai cho đạo diễn chăm sóc. Tuy nhiên, ngày đầu tiên, đạo diễn cho rằng mái tóc dài sau gáy của đứa nhỏ là phản cảm nên đã quyết định tự cắt tóc và vô tình cạo trọc đầu đứa nhỏ.
Nhân viên công tác vây xem âm thầm nắm tay: Tài năng!