Đột nhiên, vài ánh mắt lả tả tham lam, “tạch” một cái dừng trên người anh ấy.
“Cảm ơn anh, tốc độ rất nhanh, giỏi quá!”
Lâm Soan không hiểu vì sao mấy khách hàng lại đói khát đến như vậy, dường như là dân tị nạn vừa trải qua nạn đói ấy.
Anh ấy cũng không hiểu, các đạo diễn ở trong đoàn phim cuối cùng đã ăn được mì trộn tương, mùi vị mãn nguyện hy vọng cả ngày trời.
Mãi đến lần thứ ba, Trần Ninh mới ăn được món của Mạch Hương Quán. Cô ấy trực tiếp kích động chui vào trong đám người nhận hàng, lấy bản lĩnh đu idol khen nịnh nọt vài câu:
[Ôi, mì trộn tương của quán thật sự quá tuyệt rồi. Vì để giảm cân, trà sữa tôi chỉ gọi ba mươi phần trăm đường, còn vô số lần cáo trạng bản thân: Ăn nhiều rồi, ăn nữa sẽ chết nhưng đối mặt với phần mì trộn tương này tôi không thể từ bỏ Sự thật nói cho tôi biết, thì ra tôi căn bản không sợ chết…]
[Tiện thể khen một chút nhân viên giao hàng, tốc độ thật sự rất nhanh, người ế từ trong trứng nước như tôi cảm thấy rất cảm động. Thời đại này có người trong mưa sa bão tuyết giao đến một phần mì trộn tương nóng hổi chỉ có thể là chú giao hàng thôi.]
[Nói chung, nếu như tiệm ngày nào cũng bán mì trộn tương thì tín nữ nguyện năm nay không uống trà sữa Nữu Hộ Lộc Chân Hoàn cầu phúc.jpg]
Một loạt lời khen trôi qua, cuối cùng có người phát giác được điều không đúng.
[Không đúng, năm nay không còn có mấy ngày nữa! Chị gái ăn nói hồ đồ là chuyện gì vậy? Cứng rồi, nắm đấm cứng rồi.]
[Bà chủ đừng quan tâm cô ấy, nhìn tôi đi, nếu như tiệm vẫn duy trì tiêu chuẩn, tín nữ quyết tâm không ăn tiệm mì khác! Nếu không, tôi gọi haidilao luôn không có nước lẩu, gọi salad không có sốt.]
[Ha ha ha, xếp hàng đi mới đúng chứ!]
Phía điện thoại bên đây nhận được một loạt lời nịnh nọt liên tục, Lâu Ninh không tự giác mỉm cười.
…
Đợi Lâm Soan giao hàng đến đoàn làm phim thứ hai, trước cửa cũng đứng vây quanh một đám người nhưng không phải đợi giao hàng mà là cãi nhau.
Gọi mấy tiếng mà không ai quan tâm, anh ta mở nón ra kéo hai người nhân viên ở bên ngoài một cái: “Có chuyện gì vậy?”
Hai người vừa hay là tổ hậu cần, không lâu trước đó còn từng liên lạc qua đoàn đội của Lâm Soan đến vệ sinh quay đầu lại nhìn, vô cùng kinh ngạc: “Anh không phải ông chủ Lâm sao, sao lại thành nhân viên giao hàng rồi?”
“...”
Hai người nói có nam chính địa vị không thấp ở trong đoàn bị chụp hình trộm rồi, lôi mấy người hoài nghi ra đều không thừa nhận.
“Lần trước tôi và nhân viên của tôi đến đã nhìn thấy có người chụp lén nam diễn viên, không biết có phải người các anh nói.” Ý thức được bản thân dường như vô tình đụng phải cái gì đó, Lâm Soan đã miêu tả lại ngay lập tức.
Mọi người mới ý thức được là kẻ tái phạm, điều tra lý lịch công việc phát hiện bất kể Cố Sính vào đoàn phim nào, kẻ chụp lén cơ bản đều sẽ nhân lúc đó theo qua.
Quả thật là âm hồn bất tán… Sau gáy mọi người lạnh lẽo, làm minh tinh không dễ.
Trợ lý Lương tức đến muốn nổ phổi, kiên quyết lập tức báo án. Cứ như vậy Lâm Soan là người giúp chỉ ra thủ phạm đã phải đi cùng vào đồn cảnh sát, anh ấy không khỏi khó khăn.
“Đợi đã, tôi chỉ là đến để giao hàng… Cậu em cậu xem thử, chuyện có thể hoãn lại một chút, tôi ngày đầu tiên đi làm xin nghỉ thì rất ngại ngùng.”
Chuyện không thể kéo dài, lấy được phương thức liên hệ trợ lý Lương phải nói rõ tình hình, đột nhiên bên tai trống rỗng điện thoại bị người ta lấy đi.
Là Cố Sính dọa cho trợ lý Lương giật mình.
Chỉ nhìn thấy hàm dưới của nghệ sĩ nhà anh ta siết chặt, cơ thịt ở hai bên má không khống chế được run rẩy.
Cứ ngay vào lúc này điện thoại cũng không rảnh mà cứ rung, cứ đẩy anh vào phòng nghỉ cái đã.