Lâu Ninh thẳng thắn trả lời: "Một chút." Tuy nguyên chủ không thường xem video nhưng đôi khi cũng sẽ xem vài video nấu ăn trên các app như Whalelive.
Hai ngày liên tiếp mơ cùng một giấc mơ, khuôn mặt của Lâu Ninh lại giống hệt người kia khiến Cố Sính cảm thấy hơi đặc biệt, bị kẹp giữa cảm giác muốn quan tâm và lười quan tâm.
"Giờ đang trong thời đại truyền thông, chú ý mảng marketing nữa."
Thấy trên mặt cô đầu bếp nhỏ vẫn còn vẻ ngây ngốc, anh còn định giới thiệu thêm cho cô một chút thì có vài vị du khách vào. Câu chuyện đột nhiên bị cắt ngang, anh không do dự đeo khẩu trang lên.
"Bao nhiêu tiền."
Anh chỉ ăn một miếng bánh, Lâu Ninh cụp mắt, thấp giọng: "Cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi, lần này tôi mời anh, không lấy tiền."
"... Được rồi." Cố Sính nhíu mày, lần thứ hai rồi, anh trông rất nghèo sao?
Mấy cô bé trẻ tuổi mới đến đã hưng phấn mà thầm nghị luận:
"Cảm giác giống người kia qua! Không thể nào không thể nào!"
"Có phải anh ấy không?"
"Tớ thấy giống... Ai dám lên hỏi thử đi?"
Cố Sính lạnh nhạt đè thấp vành nón xuống, nhanh chóng rời khỏi cửa hàng trước khi một cô gái đến gần. Không để lại phương thức liên lạc, thậm chí còn không kịp hỏi tên, Lâu Ninh cũng vậy.
"..." Đè cảm giác mất mát trong lòng xuống, cô lễ phép tiếp đón khách hàng mới. Mấy cô bé ríu ríu nói chuyện, cô mới biết bọn họ ở chung khách sạn với một thanh niên trẻ tuổi.
Hai người lui trước phòng đấm tường an lợi, còn thổi phồng: "Chủ quán còn đẹp hơn minh tinh nữa! Không giống mấy idol mười mặt như một đâu."
Mấy cô gái cũng thấy hiếu kỳ, con trai mà cũng biết mặt mấy idol nổi tiếng sao? Mấy người này cũng nhàn rỗi, trước khi về còn quay lại thăm cửa hàng. Thấy Lâu Ninh đúng là rất xinh đẹp mới giật mình, không tiếc lời khen ngợi: "Chị à, chị đẹp thật đấy!"
Dù đã thay đổi thời đại nhưng thực khách vẫn nhiệt tình đang yêu như vậy, Lâu Ninh mím môi, thả thêm vài miếng bánh đường đỏ ngọt ngào lên trên đĩa bánh nếp của mấy cô gái.
Sau đó Lâu Ninh tiếp tục công việc bị gián đoạn, cô phải chuẩn bị 23 phần sốt thịt đậu và mì cuộn tay. Mỗi phần bốn có lạng mỳ, hai lạng bốn thịt xay, hàm lượng còn cao hơn đúc vàng, giá bán 35 đồng một phần.
Trong lúc cô đang làm mì sốt thịt đậu, tại một đoàn phim nhỏ nào đó trong thành phố điện ảnh, có một cô hư ký trường quay nhấn mở app đặt đồ ăn Mỹ Tiệp.
"Tiểu Lý, cô còn lưu quán mì trộn tương ngày hôm qua không?"
"Nếu có thì báo tôi! Tôi góp một đơn."
Hai nhân viên phụ trách ở xung quanh cũng đến gần, đều là những cô gái trẻ, trông mong nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
Hôm qua thư ký trường quay Lý Phinh muốn ăn mì, vừa thèm đã đặt luôn một phần mì trộn tương, nhưng khoảng cách lại hơi xa. Chờ người giao hàng tới thì đã sắp đói lả rồi, mấy đồng nghiệp còn trêu cô, ăn gà rán với bọn họ thì không phải đói như vậy rồi.
Tuy chờ hơi lâu, nhưng lúc mở hộp ra, mùi thơm ngào ngạt lại nóng hổi. Cửa hàng đóng gói rất tốt, giữ ấm cẩn thận, vừa nhìn đã biết đây là mì cán bằng tay, sợ nào ra sợi đấy, không hề bị dính vào nhau.
Lý Phinh đổ tương ra, khuấy cẩn thận rồi bắt đầu ăn, mùi thơm bay khắp phim trường. Gà rán trong tay đồng nghiệp đã bắt đầu nguội lạnh, còn có vẻ dầu mỡ. Có mấy người theo chủ nghĩa mỹ thực nhanh chóng mặt dày lao tới xin một miếng, ăn rồi khen ngon, sau đó nói ngày mai cùng nhau mua.
Ấn vào đường link của “Mạch Hương Quán", Lý Phính lướt thẳng đến danh mục món chính nhưng lại không thấy món mì trộn nước tương của mình thì thất vọng: "Không có! Chỉ bán mỗi ngày hôm qua sao?"
Nói thật, xuất mì trộn tương kia vừa rẻ vừa ngon, cô ấy còn nghi ngờ không biết có phải chủ quán đang có hoạt động gì không, chỉ may mắn gặp đúng lúc thôi.
Người phụ trách Trần Ninh cũng thất vọng, một người phụ trách khác tên Lăng Dư nhìn chằm chằm vào điện thoại một hồi. Bỗng nhiên chỉ vào phần "chi tiết cửa hàng": "Chỗ này chỗ này, chủ tiệm có dán mã QR! Hay là chúng ta nhắn tin hỏi thử đi?"
"Được." Hy vọng của Lý Phinh bùng lên, thử nhắn tin, không ngờ vào nhóm không cần phải xác minh, cô ấy không chờ được mà gửi một dấu hỏi chấm.