Chương 18: [Cổ Xuyên Kim] Đầu Bếp Nhỏ Của Ảnh Đế

... Trợ lý Lương nói không sai: Cô gái đó mở quán mì làm gì, dựa vào mặt là có cơm ăn rồi.

Cố Sinh chậm rãi thu hồi ánh mắt, bổ sung thêm một câu: "Ngọt."

Anh không thích ăn đồ ngọt nhưng ăn vào anh sẽ bình tĩnh lại.

Khuôn mặt trắng nõn của Lâu Ninh nở nụ cười, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, khẩu vị của tướng quân vẫn giống với kiếp trước.

Vợ chồng nhà họ Ngô thích xem phim truyền hình và mấy bộ phim đồng quê lãng mạn. Phần lớn phim của Cố Sính diễn là loại nghệ thuật, lại không có scandal gì nên hai người đều không biết anh là người nổi tiếng.

Vốn trong lòng hai người còn nghi ngờ, đẹp trai trẻ tuổi như này liệu có phải là bạn trai của Tiểu Lâu không, nhưng vừa thấy cách cô gọi "anh" là hiểu rõ, chỉ là khách quen thôi.

Lâu Ninh quay về bếp làm bữa sáng, chị Ngô ra hiệu với anh Ngô, hai vợ chồng ghé vào nhau thầm thì.

"Cô bé nhà họ Lâu này khó khăn lắm mới mở được cửa hàng, nếu hôm nay không có người khác ở đây thì biết phải làm sao. Tiểu Lâu thân thiết với chúng ta như vậy, chúng ta phải chăm sóc con bé chút."

"Lúc trước bàn xong rồi mà, mùa hè sẽ bán trà trái cây và nước ngọt đúng không? Tay nghề của Tiểu Lâu tốt, cửa hàng chắc chắn sẽ ăn nên làm ra. Bán trà cạnh quán ăn là được, hợp tác với cô bé cũng không thiệt chỗ nào..."

"Em nghĩ xa quá... Bây giờ có thể giúp người ta làm gì chứ? Không bằng bán rẻ cho cô bé ít trái cây."

Cố Sính ngồi nghe với biểu tình nhàn nhạt, anh có kiến nghị tốt hơn ý tưởng của hai vợ chồng này.

Vì sợ kết hợp vị ngọt mặn sẽ khiến người ta bị ngấy, vì vậy trên khay còn sắp xếp vài lát kiwi tươi.

Chị Ngô: ? Mượn hoa hiến phật hay gì.

Trong tiệm cũng không còn vị khách nào khác, chị Ngô không làm tốn thời gian nữa, nói ý tưởng của mình ra rồi bổ sung: "Không biết em có dùng trái cây địa phương không."

Mắt Lâu Ninh sáng bừng lên: "Có, không những có thể bán trái cây riêng mà còn có thể trang trí cho bánh ngọt và mì."

Nhập được trái cây thấp hơn giá thị trường, mà bản thân cô lại có thể làm thêm quà tặng cho khách hàng đặt đơn lớn.

Kiếp trước, tửu lâu Thiên Tự Hào luôn sẵn sàng đổi mới, rất thích mua chuộc những đầu bếp chú trọng sáng tạo những món ăn mới lạ về cho mình. Cô đã tự làm rất nhiều món từ trái cây, vào năm mười tám tuổi còn lên được chức bếp phó nhờ vào món "mì hoa quả" đầy mạo hiểm.

Nhìn thì hơi đáng sợ nhưng lại ăn rất ngon, các thực khách cũng rất ưa thích, người trẻ tuổi bây giờ thích nếm thử mấy món mới như vậy, chắc chắn sẽ không kém trước kia.

Vợ chồng nhà họ Ngô còn đang tính toán mở rộng mặt tiền cửa hàng, chuẩn bị chuyển quán nước ép hoa quả thành quán đồ uống bán trà hoa quả và nước ngọt. Cô cũng có thể hợp tác, bán sản phẩm của bọn họ ở cửa hàng cơm hoặc bán chung trong nhóm đặt hàng.

Vợ chồng nhà họ Ngô thấy Lâu Ninh có hứng thú, ngay lập tức xác nhận rồi nói sau này có thời gian sẽ nói chuyện tiếp, rồi vội vàng về trông cửa hàng.

Trọng tiệm giờ chỉ còn lại hai người, thực khách duy nhất lấy đũa gỗ gắp miếng bánh uyên ương màu trắng hồng, chậm rãi ngửi một lần rồi mới cho vào miệng. Anh ăn rất lịch sự, hành động này rơi vào mắt Lâu Ninh làm cô vô thức cong mắt.

"Cô biết các nền tảng phát sóng trực tiếp không?" Đặt mì xuống, Cố Sính ngước mắt lên, cơn ngứa ngáy như có như không trong lòng lại không hề giảm bớt, ngược lại lại càng tăng lên.

Anh yên lặng mài răng vài cái.