Thị Đan Linh đọc thư cho Trân Trân nghe xong thì Chung Mẫn Phân và Trần Thanh Mai cũng quay về.
Hai người không quay về một mình mà sau lưng còn có rất nhiều bà cô trong thôn đi theo.
Chung Mẫn Phân vừa mới tiến vào sân liền hỏi: “Có phải là Hoài Minh gửi thư về không?”
Vừa rồi có người nhìn thấy người đưa thư vào thôn, bà vừa nghe nói thì nghĩ đến Thị Hoài Minh gửi thư nên quay về. Những người khác thì rảnh rỗi không có việc gì làm nên đi theo xem náo nhiệt.
Trân Trân và Thị Đan Linh cùng nhau đứng dậy. Thị Đan Linh vẫy vẫy tờ giấy viết thư: “Là chú ba gửi thư ạ.”
Chung Mẫn Phân cười tươi, không bước qua đó mà nói: “Mau lên, Linh Linh, cháu đọc cho bà nghe xem.”
Thị Đan Linh thấy nhiều người đến như vậy thì có hơi ngại. Nhưng lúc đi học cô bé cũng thường đứng lên đọc bài nên cũng không có gì mà không thể.
Những người khác đều lấy ghế ngồi xuống. Cô bé đứng giữa đám người, cầm lấy tờ giấy đọc rất trôi chảy.
Mọi người trong sân nghe hết thư thì lập tức ồn ào hẳn lên. Có bà cụ cười nói với Chung Mẫn Phân: “Chị Thị à, chị sắp được vào thành phố hưởng phúc rồi.”
Chung Mẫn Phân không thể che giấu được nụ cười trên mặt: “Tôi đây chân tay già yếu rồi, có thể đi đâu được chứ.”
Niềm vui có thể lây lan, trên gương mặt của mọi người ai ai cũng nở nụ cười. Trân Trân ngồi bên cạnh tất nhiên cũng mỉm cười, cúi đầu tiếp tục đan áo len của mình.
Tú Trúc ngồi bên cạnh đẩy cô một cái: “Trân Trân sắp được hưởng phúc rồi.”
Trân Trân mỉm cười, nói: “Có mẹ hưởng phúc là được rồi.”
Nghe thấy lời này, Chung Mẫn Phân quay lại nhìn cô, nói: “Cái gì mà mẹ hưởng phúc là được rồi chứ, lời của Hoài Hà nói con đừng để trong lòng. Trong thư Hoài Minh viết gì con cũng nghe hết rồi, nó còn bảo con qua đó. Chờ nó được phân nhà thì con cũng mau thu dọn đồ đạc đi thành phố cho mẹ. Nắm chắc thời gian, tranh thủ năm nay sinh một bé con đáng yêu đi.”
Trân Trân nghe đến chuyện sinh con thì không nhịn được mà đỏ mặt. Tú Trúc ngồi bên cạnh cô nhìn thấy rõ ràng nhất, bật cười lên, nói: “Trân Trân đỏ mặt rồi.”
Người khác cứ nhìn lên mặt của Trân Trân, mặt cô lại càng đỏ hơn nữa. Cô ngại ngùng vươn tay đập Tú Trúc một cái.
Nghe đến việc sinh con, Trân Trân không nhịn nổi mà đỏ mặt.
Bởi vì có trẻ em Thị Đan Linh ở đây nên mấy bà cô cũng không nói mấy câu bậy bạ gì. Mọi người cùng nhau nói cười vui vẻ, ai cũng bảo Trân Trân tốt số, được hưởng phúc. Gả được cho người đàn ông như Thị Hoài Minh, quả thực là đẹp như mơ rồi.
Trân Trân nghĩ, nếu như có thể ở bên nhau thì đúng thực là đẹp như mơ.
Qua mấy ngày tết, trong thôn lại bắt đầu khôi phục việc lao động sản xuất. Trước mắt không bán giá đỗ cũng không bán đậu rang, trong nhà cũng không có việc gì khác để làm. Mỗi ngày Trân Trân đều theo Thị Hoài Chung và Trần Thanh Mai đến đội sản xuất làm việc.
Mặc dù tin đồn liên quan đến cô chưa từng ngừng lại, nhưng lúc mọi người gặp cô đa số đều rất nhiệt tình, khách sáo.
Dù sao có nói như thế nào thì hiện tại cô cũng là người nhà họ Thị, vẫn là vợ của Thị Hoài Minh. Đương nhiên cũng có mấy loại người như Hồng Mai, thỉnh thoảng dội nước lạnh bằng mấy câu nói khó nghe.
Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, mặc kệ Hồng Mai nói cái gì, Trân Trân đều không để trong lòng. Cuộc sống này không phải sống cho người khác xem, cô làm tốt chính mình là được rồi.
Tháng giêng trôi qua, cả nhà đi đến thành phố theo đúng lời hẹn của Thị Hoài Minh. Anh ở trong thành phố vừa mới ổn định xong, cho nên đầu tiên bảo Chung Mẫn Phân và Trân Trân đến đó trước.
Đến gần thời gian xuất phát, lúc ăn cơm tối, Chung Mẫn Phân nói: “Trân Trân, mẹ không đi thành phố đâu, gần đây sức khỏe mẹ không tốt, không thể đi xa như vậy được, con cứ đi đi. Đợi đến lúc Hoài Minh có kỳ nghỉ về thăm người thân thì các con về thăm mẹ là được rồi.”
Trân Trân vốn đã chuẩn bị sẽ cùng đi với Chung Mẫn Phân, bây giờ nghe bà nói như vậy thì trong lòng cô vô cùng không nỡ. Cô siết lấy đôi đũa, sững sờ một lát rồi nói: “Mẹ không đi, con đi một mình có ổn không?”
Chung Mẫn Phân cười nói: “Con là vợ nó, có cái gì không ổn chứ?”
Quả thực đúng là không có gì không ổn cả, nhưng nghĩ đến việc một mình đến thành phố, một mình đối mặt với một thành phố lớn hoàn toàn xa lạ thì cô không nhịn được mà lo lắng một chút.
Trân Trân mím mím môi: “Con sợ một mình con ở trong thành phố…”
Sợ hãi rất nhiều thứ nhưng cuối cùng không thể nói ra được cái nào.
Chung Mẫn Phân vẫn cười nói: “Có Hoài Minh đó, con đừng sợ.”
Chuyện Chung Mẫn Phân đã quyết định thì không một ai có thể khuyên được.