Chương 24: Trân Trân 5

Có Chung Mẫn Phân che chở, Trân Trân ngược lại không chịu uất ức gì. Nhưng bị Thị Hoài Hà công kích như vậy, cô đột nhiên không muốn kéo dài chuyện giữa mình và Thị Hoài Minh nữa.

Trong lòng suy nghĩ, sớm nhìn thấy Thị Hoài Minh một chút, sớm biết thái độ của anh ấy đối với cô một chút, sớm có kết quả một chút thì cũng tốt.

Ban đêm nằm ở trên giường, cô lật qua lật lại nghĩ đến chuyện này.

Nghĩ đến cuối cùng cũng hạ được quyết tâm, cô không đợi nữa, cô muốn chủ động đi tìm Thị Hoài Minh.

Dao cùn thì không lưu loát như dao sắc.

Một đêm này ngủ cũng không được ngon.

Ngày kế tiếp tỉnh lại cơm nước xong xuôi, Trân Trân cũng không đi thăm hỏi ở đâu nữa.

Giữa người trong thôn với nhau không có chuyện gì là giấu được, tối hôm qua cô ầm ĩ với Thị Hoài Hà như vậy, hôm nay chắc chắn sẽ trở thành chủ đề trung tâm.

Cô không muốn bị người khác lôi kéo nói chuyện này, dứt khoát ở trong nhà không ra ngoài.

Ăn cơm trưa xong cô cũng không đi đâu cả.

Buổi trưa ánh nắng vừa ấm, cô ngồi một mình ở trong sân đan áo len phơi nắng.

Ánh nắng mặt trời chiếu đến cô vừa ấm áp dễ chịu lại vừa khiến cô uể oải lười biếng, không chú ý đã dựa người ra sau ghế ngủ thiếp đi.

Trong lúc đang say giấc thì chợt bị tiếng gọi cửa làm giật mình mở to mắt ngồi thẳng người dậy.

Ánh mắt đang còn mơ màng ngái ngủ nhìn thấy ngoài cổng giống như là người đưa thư, Trân Trân trong nháy mắt hoàn toàn tính táo.

Cô đứng lên đặt kim đan và len xuống, đi đến cổng.

Đến cổng, người đưa thư lấy bức thư ra trước mặt cô, cười nói: “Nhà cô có thư này.”

Hiện tại Trân Trân nhìn thấy thư thì có chút khẩn trương, nhận lấy bức thư nắm trong tay mà cảm thấy trĩu nặng.

Đè nén tâm trạng có chút khẩn trương, cô bảo người đưa thư chờ một chút, vội vàng quay về phòng.

Khi quay lại cổng, Trân Trân đưa mấy viên kẹo vào tay người đưa thư, cười nói: “Cảm ơn nhé.”

Đây là phong tục ăn mừng năm mới, người đưa thư nhận lấy bánh kẹo cũng nói tiếng cám ơn.

Đưa mắt nhìn người đưa thư đi xa, Trân Trân cầm thư trở lại trong sân.

Còn chưa đi đến bên cạnh ghế thì cô lại dừng bước, đứng đấy nghĩ một lát rồi quay người ra khỏi sân.

Cô cầm thư tìm đi nhà của cô bé ngồi cùng bàn với Thị Đan Linh.

Thị Đan Linh chạy đến từ trong sân, hỏi Trân Trân: “Thím ba, sao vậy ạ?”

Trân Trân đưa bức thư trong tay đến trước mặt cô bé: “Đây là thư của chú ba cháu gửi đến sao?”

Thị Đan Linh nhận lấy phong thư rồi nhìn chữ ở phía trên.

Xem hết cô bé ngẩng đầu nhìn về phía Trân Trân, con mắt vừa sáng vừa tròn, cười lên rồi gật đầu với Trân Trân: “Là chú ba ạ.”

Trân Trân cũng khẽ cười: “Cháu về nhà đọc cho thím nghe đi.”

Thị Đan Linh nghiêm túc gật đầu hai lần.

Sau đó cô bé quay đầu nói với mấy người bạn chơi cùng là có việc phải về nhà, rồi kéo Trân Trân chạy đi.

Hai cô gái một lớn một nhỏ vội vàng chạy về đến trong nhà.

Vào trong sân, ngồi xuống ghế đẩu ở nhà trước.

Thị Đan Linh thở phì phò cẩn thận xé phong thư, lấy bức thư từ bên trong ra.

Cô bé mở bức thư ra đọc cho Trân Trân nhe, từng chữ từng chữ không có bất kỳ sắc thái tình cảm nào.

Trân Trân nghiêm túc lắng nghe, nhưng trong lúc đó cũng hơi ngẩn ngơ.

Cô nghĩ lần này hồi âm sẽ nói với Thị Hoài Minh rằng cô muốn đi tìm anh ấy.

Cũng trong lúc cô đang thất thần, Thị Đan Linh đọc được một câu: “Con đã xin bên trên cấp phòng ở, đại khái hết tháng giêng là có thể được phê chuẩn, có chỗ ở rồi, đến lúc đó mẹ và Trân Trân cùng nhau đến ......”

Trân Trân hoàn hồn, cắt ngang Thị Đan Linh: “Cháu vừa rồi đọc cái gì vậy?”

Thị Đan Linh quay ngược lại một chút: “À, chú ba nói chú ba đã xin bên trên cấp phòng ở, ra tháng giêng là có thể được phê duyệt, bảo thím và bà nội đến lúc đó đi đến chỗ của chú ấy.”

“Thím sao?” Trân Trân có hơi nghiêng nhẹ về phía trước, bất ngờ nhìn Thị Đan Linh.

Thị Đan Linh lại cẩn thận nhìn thư một lần: “Đúng vậy, nhà mình chỉ có thím ba tên là Trân Trân.”

Trân Trân trợn tròn hai mắt nhìn lên tờ giấy, mặc dù cô nhìn không hiểu những nét chữ dày đặc viết bằng bút máy, nhưng nhịp tim lại thật sự đập rộn ràng “thịch thịch”, đập vô cùng mạnh.

Cô nhịn không được lại hỏi thêm một lần: “Thật sao?”

Lúc này Thị Đan Linh dùng ngón tay chỉ lên tờ giấy, cho Trân Trân nhìn: “Hai chữ này, Trân Trân.”

Trân Trân nhìn hai chữ đấy mà nhịp tim càng đập mạnh hơn, trong mắt hơi phát ra ánh sáng, khóe miệng hơi cong lên, đáp: “Ồ.”