Chúng phụ nữ trò chuyện với nhau không khơi dậy nổi đề tài gì để khoác lác.
Nhưng mà nói hai câu, chủ đề lại quay về tới mấy việc nhỏ trong nhà.
Lại có người lên tiếng hỏi Trân Trân: "Trân Trân, sao không thấy cháu đeo cái khăn lụa đỏ mà Hoài Minh mua cho cháu vậy?"
Trân Trân đúng là chưa từng mang chiếc khăn lụa kia lần nào.
Khăn lụa đỏ vẫn luôn được xếp vuông vắn, bỏ ở trong rương gỗ nhãn.
Trân Trân cười một chút, nói: "Không nỡ mang."
Tất cả mọi người có thể hiểu được.
Chiếc khăn lụa đỏ kia đối với bọn họ mà nói là thứ đồ vô cùng quý giá.
Đổi lại là bọn họ, bọn họ cũng chưa chắc đã nỡ lôi ra mang.
Nhưng bây giờ tình huống của Trân Trân không giống.
Cho nên lại có người lên tiếng nói: "Ôi, có cái gì không nỡ chứ? Cháu mang cũ mang hư rồi lại bảo Hoài Minh mua cho cháu là được. Trân Trân, số cháu tốt, Hoài Minh đã làm sĩ quan, cháu phải lo hưởng phúc đi chứ."
Trân Trân cười cười không tiếp lời, không khoe khoang cũng không buồn bã.
Cô biết tất cả mọi người đang chờ nhìn xem cô đến cùng có cái phúc khí như vậy hay không, có thể hưởng cái phúc này hay không.
Lời này nói một hồi liền qua, đám phụ nữ lại nói chuyện khác.
Thúy Lan đi ở bên cạnh Trân Trân lại tiếp tục trò chuyện về Thị Hoài Minh, chợt thấp giọng, nhỏ giọng hỏi Trân Trân: "Hoài Minh không có cách nào trở về, cô có thể đi bộ đội tìm anh ta mà, tại sao cô không đi ăn tết với anh ta?"
Càng nói giọng nói càng nhỏ hơn, "Cô không nhớ anh ta sao?"
Nghe thấy câu hỏi cuối cùng, mặt Trân Trân bất giác nóng lên, trong lòng đồng thời cũng ê ẩm nhói lên một cái.
Đúng là cô có nhớ anh, cũng đúng là rất muốn nhìn gặp anh, nhưng mà...
Hẳn là anh không muốn gặp cô đâu.
Trân Trân vẫn cười một tiếng, nói: "Hẳn là anh ấy bề bộn nhiều việc, tôi vẫn đừng nên đi quấy rầy anh ấy thì hơn."
Thúy Lan tựa hồ biết Trân Trân đang suy nghĩ cái gì, dịu giọng an ủi cô: "Cô cứ yên tâm đi, bọn họ vừa rút quân trở về khẳng định nhiều chuyện, những việc khác còn không để ý tới. Chờ tất cả được thu xếp xong, hoặc là anh ta trở về, hoặc là bảo cô qua đó."
Dù sao cũng là vợ chồng, gặp mặt khẳng định là phải gặp.
Chỉ là không biết sẽ gặp nhau lúc nào, sau khi gặp nhau thì sẽ như thế nào.
Trân Trân không dám lạc quan quá sớm, cho nên nhìn Thúy Lan cười cười, gật đầu không nói tiếp nữa.
Một đoàn người đi đến phiên chợ trên trấn, chuyện phiếm cũng liền ngừng lại.
Những người khác đi qua chỗ bán thịt cá trước, Trần Thanh Mai giúp Trân Trân bày đồ đạc xuống, cũng dẫn theo Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc đi qua bên bán cá thịt.
Bên trong đất phần trăm trồng chút rau quả, trái cây, mùa đông cũng trữ được rồi, rau quả cũng không cần phải mua.
Lúc đầu nhà họ Thị còn chuẩn bị cho Thị Hoài Minh về ăn tết, sau khi biết anh không về được liền không lo cho anh nữa.
Nhưng bởi vì Thị Hoài Minh gửi về nhà không ít tiền và phiếu chứng, cùng một số đồ ăn quý giá mà trấn Hồng Kỳ không mua được, cho nên nhà họ Thị năm nay có thể trải qua một cái tết giàu có ấm no khác những năm qua.
Trần Thanh Mai cầm tiền và phiếu Chung Mẫn Phân cho cô ấy, đặt mua hàng tết nhiều hơn những nhà khác.
Cô ấy không chỉ mua thịt heo và cá, còn mua chút thịt dê về nhà.
Nhìn cô ấy ra tay mua đồ một cách hào phóng, những người khác cũng nhịn không được mà hâm mộ.
Thế nhưng chỉ có thể hâm mộ mà thôi, dù sao không phải nhà ai cũng có thể sinh ra một sĩ quan lớn như vậy
Loại chuyện mộ tổ bốc lên khói xanh này là cực kỳ hi hữu, cũng không phải nhà ai cũng có thể có được.
Mua xong thịt, trên mặt mọi người đều treo ý cười thỏa mãn và vui sướng.
Cầm số thịt cá này lại đi vào trong cửa hàng, mua một chút đồ ăn vặt vào mùa xuân.
Mặc dù Thị Hoài Minh gửi không ít đồ ăn, nhưng Trần Thanh Mai vẫn mang theo đứa nhỏ mua một chút.
Hiếm khi đến trên trấn họp chợ một lần, tự nhiên phải đi dạo đến khi tan chợ mới thôi.
Lúc tan chợ, Trần Thanh Mai lại đi tìm Trân Trân, giúp cô khiêng đậu rang bán chưa hết lên xe ba gác, cũng bỏ hàng tết mình mua được lên trên xe luôn, kéo xe ba gác cùng nhau về nhà.
Trên đường trở về, mỗi nhà đều phát cho mỗi đứa trẻ nhà mình hai viên kẹo.
Bọn nhỏ trong miệng ngậm kẹo, nói chuyện cũng ngọt ngào, đi đường còn hăng hái hơn lúc đến.