Editor: khanguyethoay
.....................
Ọe!
Người đàn ông uống rượu kia nhoài người vào thùng rác nôn mửa.
Hoàng Phủ Quyết và Cam Đường nghe thấy tiếng thì quay sang, hai người một lớn một nhỏ đều chau mày lại, bản thân là người nghiện sạch sẽ, đương nhiên sẽ không thích tình cảnh thế này.
"Cháu đi trước đây, gặp lại chú sau."
Tạm biệt Hoàng Phủ Quyết, Cam Đường xoay người, đôi chân nhỏ trắng noản chạy nhanh ra khỏi toilet.
Hoàng Phủ Quyết xoay người đi đến bồn rửa tay nhanh chóng rửa sạch các ngón tay, vừa lấy khăn lau tay thì chợt nhớ tới một chuyện, xoay người bước nhanh ra dãy hành lang gấp khúc.
Trên hành lang ấy, làm gì còn thân ảnh của tiểu tử kia?
"Hoàng Phủ tiên sinh" trợ lý tới nghênh đón, "Khách đều tới đông đủ rồi thưa ngài."
Hoàng Phủ Quyết gật đầu, người bước nhanh ra ngoài, liếc mắt nhìn xung quanh nhà hàng một cái.
Trong nhà hàng, tụm năm tụm ba khách hàng ăn cơm nói chuyện phiếm, cũng không thấy bóng dáng nhóc con lúc nãy, hắn cảm thấy có chút thất vọng, đành xoay người đến vị trí của mình ngồi xuống.
Trong một góc nhà hàng, Cam Đường đã ngồi trên chiếc ghế cao, tao nhã cầm dao nĩa, chuẩn bị xắt miếng thịt bò trước mặt.
Bàn ăn của bọn họ bị che bởi góc tường, từ đại sảnh nhìn vào sẽ không thấy, có điều, so với phòng cá nhân, tầm mắt cũng không tồi, đây là vị trí Cam Đường thích nhất.
Vừa ăn 2 miếng thịt bò, Cam Đường liền nâng tay lên, mỉm cười đằng xa.
"Chú Kiều."
Cam Viện quay sang, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông cao lớn cầm khay thức ăn tới, đồng phục nhà bếp với màu đen làm chủ đạo bao lấy dáng người xinh đẹp, bước đi tự nhiên.
Anh ta vừa bước vào đã thu hút tất cả ánh mắt của những người phụ nữ trong nhà hàng.
Cam Viện nhẹ nhàng lắc đầu, Kiều Lương này, không làm người mẫu thật đáng tiếc.
Mỉm cười đi tới trước mặt hai người, khóe môi Kiều Lương giương cao, lộ ra vẻ thân thiết tươi cười với thằng bé.
"Mấy ngày nay cùng mami cháu ra ngoài chơi vui không?"
Tiểu tử kia mỉm cười gật đầu, Kiều Lương đưa tay sờ đầu nhóc, một ánh mắt trong trẻo lập tức nhìn về phía Cam Viện, giọng nói ra vẻ thân thiết, "Nghe nói khách hàng tầng 56 không dễ ứng phó, em ổn chứ?"
Cam Viện cười với anh ta, "Không sao cả."
"Vậy là tốt rồi." Kiều Lương đứng thẳng người dậy, đem khay đồ ăn để trên bàn hai người, "Hai ngày nay anh vừa nghiên cứu món ăn mới, tụi em nếm thử chút xem thế nào."
Cam Viện nhìn thấy các món ăn tinh xảo nằm trên bàn, "Nếm thử thì được nhưng em nói trước, tụi em vẫn phải ghi sổ nợ đó nha."
Kiều Lương giương môi cười, "Tụi em giúp anh thử đồ ăn, anh cảm ơn còn không kịp, sao lại có thể để tụi em ghi sổ nợ chứ?"
Vô công vô thưởng.
Nửa năm trước Kiều Lương mới đến nhà hàng khách sạn làm, gặp một vị khách cố ý gây khó cử, Cam Viện giúp anh ta giải quyết vấn đề, sau này anh ta lại càng quan tâm tới cô và Cam Đường.
Mỗi lần đến nhà hàng, Kiều Lương đều nghĩ biện pháp tặng cô thêm đồ ăn.
Khách sạn có quy tắc của khách sạn, cuối cùng sổ nợ đều tính lên đầu anh ta, Kiều Lương đến khách sạn chưa quá nửa năm, làm việc ở nhà ăn, tiền lương cũng không quá cao, Cam Viện làm sao có thể mặt dày để anh ta mời hoài được.
Kiều Lương nhún vai, "Được, hai món này để em trả tiền, nhưng điểm tâm ngọt phải để anh mời đấy nhé!"
Cam Viện đành phải gật đầu, "Tiểu Đường, cảm ơn chú Kiều đi."
Đối phương đã nhượng bộ, nếu cô lại cự tuyệt, không tránh khỏi có chút vô tình.
"Cảm ơn chú Kiều ạ." Tiểu tử kia lễ phép mở miệng.
"Không cần khách sáo." Kiều Lương mỉm cười nhìn thằng bé, xoay mặt về phía Cam Viện gật đầu, "Anh đi làm việc trước nhé, sau này nói chuyện tiếp."
Ngay giờ ăn là lúc phòng bếp bận rộn nhất, anh ta cũng không có nhiều thời gian trò chuyện cùng bọn họ.