Editor: Diệp Tử
**Converter: Twinysl
**
..................
..............
Hoàng Phủ Quyết nheo lại mắt lam, nhìn chằm chằm Cam Viện từ xa, quan sát biểu cảm của cô, muốn từ gương mặt cô mà bắt ra một số manh mối.
Đúng là, anh thất bại rồi.
Đối diện bàn, cô chỉ bình tĩnh nhìn vào mặt anh, gương mặt tinh xảo không lộ ra quá nhiều cảm xúc, mắt cô nhìn không hoảng loạn mà nhìn cũng không thấu.
Đáp án rõ ràng như vậy, chẳng lẽ anh thật sự đã nhận sai người.
Chính là cái gì cô lại mang đến cho anh cảm giác quen thuộc như vậy, ăn khớp về thời gian, tương đồng về nhóm máu....... chẳng lẽ toàn bộ chỉ là sự trùng hợp thôi sao?
Hoặc là, chỉ là kế hoãn binh, cho rằng như vậy anh sẽ không sinh nghi.
Ngay cả thông minh như Hoàng Phủ Quyết, lúc này cũng không thể phủ nhận chân tướng
"Được thôi."
Hoàng Phủ Quyết từ lưng ghế dựa đứng dậy.
"Sáng mai, tôi sẽ đón hai người."
Nếu không thể suy đoán được , vậy thì dùng sự thật mà nói chuyện.
Hỗn đản, còn tưởng rằng hắn bất quá chỉ là thăm dò mà thôi, vậy mà anh ta chơi thật sao?
Cam Viện trong lòng thầm mắng một câu, người liền sóng nước chẳng xao mà từ ghế đứng lên.
"Được, vậy thì.... ngày mai gặp."
"Cái này trả lại cho em."
Cam Viện dừng chân, Hoàng Phủ Quyết liền kéo ra ghế dựa đứng dậy đi theo phía sau cô.
Cô nghi hoặc xoay mặt, chỉ thấy nam nhân lấy từ trong túi tây trang ra một thứ, đó là một cặp kính gọng nhựa màu đen được bọc trong vải nhung, cô lúc trước ở nơi này của hắn mà làm rơi kính.
Vừa rồi mắt kính bị vặn đến biến dạng, vừa vặn lúc này có thể dùng cái này để thay thế.
"Cảm ơn."
Cô duỗi tay lấy kính, xoay người hướng ra ngoài, tay tách chân kính ra, đem kính mắt đeo lên mũi.
"Từ từ."
Nam nhân lại một lần nữa mở miệng.
Có để cô yên hay không?!
Cô dừng lại bước chân, không kiên nhẫn mà nhìn về phía anh.
Nam nhân chạy tới trước mặt cô, giơ tay đè tóc ở bên trong chân kính, cô theo bản năng nghiêng đầu né tránh, sợi tóc lập tức bị mắc kẹt ở chân kính, da đầu tức khắc bị một trận xe toang đau đớn.
"Shi---" Cô hít một ngụm khí lạnh, một tay nắm lấy bàn tay của Hoàng Phủ Quyết gạt ra.
"Thành sự không đủ bại sự có thừa." ( chị mắng anh không đc việc mà còn phá hoại ấy )
Nâng tay vịn chặt tóc và kính mắt, cô kéo vài cái, không có kéo tóc ra được, mà còn đem sườn tóc phía trước kéo đến sinh đau, một đôi mi liền ảo não mà nhăn lại.
Xem bộ dáng cô nhếch miệng nhíu mày, Hoàng Phư Quyết một lần nữa nâng lên bàn tay.
"Tôi tới." *( nghe cứ thấy kì kì, nhưng mà bản trung nghĩ nó cũng như vậy lun mn ạ, thôi thì cứ giữ nguyên v ) *
" Không cần!"
Cô tức giận mà đẩy anh ra, xoay người đưa lưng về phía anh, tiếp tục mà kéo phiến tóc phiền phức kia.
Bởi vì nhìn không tới, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà làm kéo loạn, kéo vài lần mà vẫn không gỡ rối được, cô một tay bắt lấy kính mắt, một tay bắt lấy tóc, muốn đem tóc kéo cho đứt.
Hai lòng bàn tay duỗi ra, mỗi bên giữ lấy một tay của cô, cô lại vùng vẫy, da đầu lại càng thêm đau.
"Đừng nhúc nhích!"
Thanh âm của nam nhân vang lên bên tai, không cho người ta có ý định cự tuyệt, cô đã bị mấy cọng tóc này làm cho tức giận đến điên đầu, lập tức rút tay ra mặc cho anh giúp.
Đứng sau lưng cô, từ một bên sườn mặt của cô vươn đầu ra, Hoàng Phú Quyết nắm lấy kính mắt, cẩn thận lấy từng sợi tóc từ bên trong ra.
Động tác của anh vừa cẩn thận vừa nhẹ nhàng, không làm cô đau một chút nào.
Theo góc độ của anh, vừa rồi có thể nhìn thấy bên sườn cổ của cô còn có dấu răng ngày hôm qua của anh lưu lại, sau một đêm, dấu răng đã không còn rõ như lúc ban đầu.
Nó chỉ biến thành một vòng tròn lấm tấm màu tím đen, như một đóa hoa dị dạng nở rộ trên da thịt của cô, ánh mắt không tự nhiên mà nhìn đến đóa hoa mình mình đã gieo, anh không kìm lòng được mà nghĩ đến nụ hôn tối hôm qua.
Vừa rồi chỉ chuyên chú tới tóc cô, hiện tại mới để ý đến trên mái tóc cô tỏa ra mùi hương thơm ngát, không ngọt ngấy như mùi nước hoa, chỉ nhàn nhạt tùng mộc hương ( hương cây thông ), là mùi Mê Điệt Hương* ( hương thảo ) mà anh thích.
..............................