Editor: Diệp Tử
Converter: Twinysl
...........................................
Will nuốt một ngụm nước miếng, dùng sức mà chớp chớp mắt.
Không thể, điều này làm sao có thể?
Hắn nhất định là đang nằm mơ, điều này không phải sự thật đâu.
Hoàng Phủ Quyết - người khởi xướng, lại chỉ dường như là không có việc gì mà dùng khăn lau lau ngón tay.
"Khác với hương vị ngày hôm qua, hôm nay đổi son mới rồi hả?"
Người thông minh đều có thể hiểu được, anh vẫn là đang ám chỉ việc mình với Cam Viện đã hôn nhau.
"A,..., nhân tiện.."
Kiều Lương với vẻ mặt đột nhiên nhớ ra điều gì đố .
"Tiểu Viện, có phải áo khoác của anh vẫn còn ở chỗ của em không?"
Mặc dù là nó ở trong văn phòng của cô, nhưng anh cố ý hạ giọng xuống, nhưng những lời này nói ra, lại ái muội đến cực điểm.
Kiều Lương nhìn lông mày của Hoàng Phủ Quyết, biết chính mình đã tạo cho đối phương ít nhất cũng phải một vạn điểm thương tổn.
Đối với Cam Viện, anh vẫn luôn từng bước tiếp cận, thích cô mấy tháng nay rồi mà tay cô anh còn chưa được nắm nữa đó.
Cái tên gia hỏa kia đột nhiên xuất hiện, lại còn đem Cam Viện ra hôn, nghĩ đến một chút là oán giận đầy bụng.
Cam Viện đập mạnh cái ly xuống khay trà, không thể nhịn được nữa mà phát hỏa.
"Hai người các anh ngậm miệng lại hết cho tôi!"
Một tên Hoàng Phủ Quyết thôi đã làm cho cô đau hết cả đầu, Kiều Lương lại đi theo thêm phiền, cô cho dù có lực nhẫn nại rất tốt cũng bị mấy người này tiêu hao cạn kiệt luôn rồi.
Đứng lên, đi tới, khom người xuống đem đầu Cam Viện đến bên ngực mình, anh dùng tay ấn đầu cô vào ngực anh.
"Ngoan nào, đừng giận!"
Đè bờ vai đang giãy giụa của cô, anh xoay mặt nhìn về phía Kiều Lương, mắt lam lãnh lệ ( lạnh lùng và mỹ lệ )
"Ra ngoài!"
Không dùng chữ vô ích, đã là sự tôn trọng lớn đối với anh ta rồi.
Kiều Lương đảo mắt liếc nhìn tay phải đang nắm chặt dĩa ăn của Cam Viện,
"Anh đi ra ngoài trước, một chút nữa anh sẽ tới văn phòng tìm em."
Mấy tháng qua, anh vẫn luôn cất giấu tâm tư của mình, một chút mà nỗ lực muốn bước vào thế giới của cô.
Hôm nay vì bị Hoàng Phủ Quyết làm cho kích động, mới có thể mất đi kiềm chế.
Trợ lí đưa Kiều Lương rời đi, Cam Viện rốt cuộc cũng đem đầu từ trong lòng ngực anh giãy dụa ra tới, mái tóc lúc đầu đến đây còn chỉnh tề lúc này đã sớm tán loạn, kính mắt trên sống mũi cũng bị quẹo sang một bên.
Giơ tay lên tháo chiếc kính mắt bị biến dạng ra, cô nghiến răng trừng mắt tên Hoàng Phủ Quyết giờ đã quay trở lại ghế ngồi.
'Hoàng Phủ Quyết."
"Lúc ăn cơm không nên nói chuyện, không tốt cho dạ dày."
Cam Viện hét lên.
"Tôi nhắc nhở anh một lần cuối cùng, sau này đừng có mà động tay động chân với tôi."
Anh nâng mặt, ánh mắt quyến rũ hiện lên nếp nhăn khi cười.
"Vậy thì... động khẩu?" (ý anh nói là hôn anh đi ấy)
Phát hỏa cũng được, tức giận cũng được... còn hơn là bộ dáng cô giả cười xưng hô với anh là Hoàng Phủ tiên sinh.
Đồng tử co lại, cầm tách Hồng Trà lên, Cam Viện giương tay liền hất, ngoài miệng chơi trò lưu manh sao bằng hắn, nghĩ rằng mình quá hàm hồ quá rồi.
Hai tay nắm lấy khăn ăn nâng lên, Hoàng Phủ Quyết mở khăn ra, vừa vặn ngăn lại bát Hồng Trà cô ném.
Buông ra trong tay ướt sũng, khăn ăn đầy Hồng Trà, nhưng ngữ khí của anh vẫn như cũ ôn hòa.
"Nếu như không muốn ăn, chúng ta liền nói chuyện phiếm, trò chuyện... em và tôi, còn có tiểu Đường."
Cam Viện đập thật mạnh cái ly xuống,
"Tối đã nói rồi, tôi không biết anh, Cam Đường cũng không phải là con của anh."
"Được." Hoàng Phủ Quyết tiện tay đem khăn ăn để trên bàn.
"Không bằng, đi làm giám định DNA, nếu giám định tôi và tiểu Đường không có quan hệ gì, tôi liền tin em."
Lạt mềm buộc chặt hả ?!
Cam Viện đáy lòng cười lạnh, Hoàng Phủ Quyết anh đây là không khỏi quá xem nhẹ tôi rồi.
Chiêu này của anh, tôi cũng biết.
Cô giơ tay sửa lại mái tóc rối, trên mặt sóng nước chẳng xao.
"Được thôi, vậy thì buổi sáng ngày mai, gặp nhau ở bệnh viện! Bất quá, trước đó nói với tiểu Đường chỉ là kiểm tra thân thể, có điều, tiền giám định anh phải trả."
.............
............