Chương 23: Chương 23: Tôi muốn cô phục vụ vì tôi (23)

Editor: khanguyethoay

...........................

Bên mặt Hoàng Phủ Quyết hiện lên dấu tay của cô, nhưng không hiện cả bàn mà là xuất hiện ba đường ngón tay đỏ tươi.

Lần đầu tiên trong cuộc đời bị người khác làm mất mặt, cảm giác đau đớn lại còn cay xè phát cáu, trong nháy mắt, Hoàng Phủ Quyết tức giận.

Một tay chống đỡ cơ thể, tay còn lại giơ lên giữa không trung, nhưng chưa kịp hạ xuống thì Cam Viện đã phẫn nộ mắng ra tiếng.

Hoàng Phủ Quyết chợt ngưng đọng, lúc này hắn mới chú ý đến, bên dưới tay trái là một cảm giác mềm mại.

Áo khoác cô đã sớm bị rơi ra, áo sơ mi cũng ướt đẫm, bởi vì động tác vừa rồi mà nội y đã sớm ẩn hiện rõ ràng. Trong lúc đó, bàn tay của hắn cách ngực cô chỉ có một lớp áo sơ mi mỏng dính.

Hắn thất thần vài giây, Cam Viện muốn gạt tay hắn ra, không khách khí tấn công cằm hắn.

Tay trái thuận thế bắt lấy cà vạt của hắn, dùng lực vùng dậy, nắm lấy cơ hội, xoay người lần tới.

Người đàn ông áp chế, phản kháng đè cô xuống, một tay ấn bả vai cô, tay kia luồn qua bắt chặt thắt lưng cô, dùng sức kéo xuống.

Cảm giác thân váy đang dần bị nới lỏng, cả người Cam Viện cương cứng.

Tiêu rồi!

Trốn tránh 6 năm, cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi.

Thân váy nới lỏng, sống lưng cô lập tức hiện ra trước mắt.

Da thịt màu ngà với thắt lưng mê người, nội y tơ tằm màu đen ẩn hiện sau lớp váy ... Chỉ cần như vậy đã khiến người đàn ông nào nhìn thấy cũng sôi sục huyết mạch.

Nhưng nhìn đến tấm lưng trắng nõn xinh đẹp không có nửa điểm màu khác lạ, Hoàng Phủ Quyết lại vô cùng thất vọng.

Hắn nhớ rất rõ, trên lưng cô gái đó có một hình xăm to cỡ một bàn tay, dù có tẩy đi thì hẳn là vẫn còn chút dấu vết nhưng trên lưng Cam Viện lại không hề lưu lại chút vết tích nào.

Chẳng lẽ hắn thật sự nhận sai người?

"Tiên sinh!"

Cửa toilet bị đẩy ra, trợ lý dẫn theo vệ sĩ tiến vào.

Nhìn thấy Cam Viện bên trong toilet quần áo hỗn độn, Hoàng Phủ Quyết lại đang cầm váy của cô, tất cả đều giật mình.

Ai cũng biết vị tiên sinh nhà họ không gần nữ sắc, bọn hò thường phải nghĩ cách lôi đám nữ nhân bò lên giường hắn ra ngoài, thế nhưng bây giờ ...

Hiện trường trước mắt quá ám muội, cũng khó trách đám cấp dưới nghĩ nhiều.

"Cứu mạng, cứu mạng!"

Cam Viện hét lớn.

Hoàng Phủ Quyết hồi phục lại tinh thần.

"Ra ngoài!"

Mọi người không dám ở lại, lập tức đi ra ngoài, trợ lý còn chu đáo đóng cửa lại, hoàn toàn không thấy lời cầu cứu của Cam Viện.

Ánh mắt dừng trên lưng Cam Viện hai giây, Hoàng Phủ Quyết buông cô ra, đứng thẳng người dậy.

Biết đám người kia chỉ nghe lời hắn, Cam Viện cũng không phí sức kêu cứu lần nữa, chậm rãi đứng lên, liếc trộm bộ dáng của người đàn ông qua gương.

Phản ứng của hắn có chút kỳ lạ, phát hiện người đó là cô, hắn không tức giận sao?

Biểu tình của người này, nhìn qua có vẻ như là thất vọng ...

Đứng yên tại chỗ nhìn thấy Hoàng Phủ Quyết bước ra ngoài, Cam Viện nhíu mày, xoay người nhìn vào gương, trên lưng là một mảng trắng nõn.

Khó trách hắn lại thả cô ra, thì ra lý do là vậy.

Cô giương môi cười thầm, người liền thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm thật!

Có tiếng gõ cửa, Cam Viện thuận tay kéo chiếc khăn tắm quấn lên người, tiến tới mở cửa.

Bên ngoài là trợ lý của hắn, trong tay đang cầm một bộ trang phục vận động dành cho nam.

"Đây là tiên sinh kêu tôi đưa cho cô!" Ánh mắt của trợ lý đảo qua mái tóc rối tung của cô, ngón tay nhấc lên đưa qua một tấm chi phiếu, "Cô cầm cả tấm chi phiếu này nữa, xem như là bồi thường cho hôm nay ... mong cô quên đi chuyện này."