Chương 21: Chương 21: Tôi muốn cô ấy vì tôi phục vụ (21)

Editor: khanguyethoay

..................

Cửa vừa được mở ra, cột nước lạnh như băng lập tức ùa tới nghênh đón, ào ạt vào mặt cô, nhờ chiếc kính cản nước mà cô không bị nước bắn vào mắt nhưng những chỗ khác đều không thoát khỏi.

Mặc kệ nước phun vào người, Cam Viện lách mình tiến vào trong, qua lớp kính trên mắt còn đọng một chút nước, cô chỉ thấy chốt mở vòi nước trong phòng không hiểu sao lại bị trục trặc, tuôn ra mãnh liệt như suối.

"Đáng chết!"

Chửi thầm một tiếng, cô xoay người về phía bồn rửa tay, chuẩn bị tắt van nước toilet, cơ thể vừa di chuyển một chút liền thấy một thân ảnh cao lớn đứng chắn trước mặt.

Cô bất ngờ không kịp né tránh, người lập tức đụng vào đối phương.

Hơi thở quen thuộc xộc vào mũi, cánh tay theo bản năng đỡ lên cơ thể người đối diện, lùi về sau trốn tránh, nhưng tay vừa mới nâng lên đã bị đối phương bắt lấy cổ tay.

Hai tay bị nắm đè lại trên đỉnh đầu, Cam Viện liền muốn đánh trả theo bản năng nhưng chân vừa mới cong lên thì liền hạ xuống, thu hồi vào mắt một vẻ mặt nghiêm nghị, người phụ nữ lộ ra vẻ hoảng sợ lúng túng.

"Hoàng Phủ tiên sinh, ngài ... ngài làm gì vậy?"

Nếu hắn nói là vì hợp đồng, như vậy đã quá rõ ràng, hắn chẳng hề cảm kích tất cả mọi chuyện, cô sao có thể bại lộ chính mình?

Dùng cả thân thể ép cô vào mép tường, Hoàng Phủ Quyết tháo chiếc kính mắt của cô xuống.

Mái tóc đã sớm bị nước làm rối tung, vài cọng còn dính vào trán cô, ánh mắt lúc nào cũng bị che khuất sau chiếc kính nay đã lộ diện trước mặt hắn.

Con ngươi đen láy mang theo vài phần sợ hãi nhìn trực diện hắn, Cam Viện chợt chột dạ, lập tức thu hồi ánh mắt cúi thấp đầu, trí tuệ người đàn ông này luôn hơn người, cô nhất định phải cẩn trọng hơn mới có thể giấu được điểm sơ hở.

Cô vừa cúi đầu, ngón tay của hắn liền giữ chặt cằm cô, nâng mặt cô lên nhìn thẳng hắn.

"Sao vậy, không dám nhìn tôi?"

Cam Viễn miễn cưỡng tỏ ra bình tĩnh, ngụy trang cho sự tức giận hoảng loạn vừa nãy của cô.

"Hoàng Phủ tiên sinh, mong ngài tự trọng một chút, nếu ngài còn như vậy, tôi sẽ gọi người đến!"

Người đàn ông siết chặt ngón tay trên cằm cô, khuôn mặt tuấn tú cúi xuống gần cô.

Trong gang tấc, mặt hai người đã sát lại gần nhau, cô có thể rõ ràng nhìn thấy vài bọt nước vương trên hàng mi dài của hắn như những viên trân châu.

Từng giọt nước theo tóc hắn chảy xuống mũi rồi nhỏ lên đôi má của cô.

Nước thì lạnh nhưng hơi thở của người đàn ông thì nóng bỏng.

Trong nháy máy cô sởn cả da gà, hai gò má ửng hồng, Cam Viện thở gấp, tim cũng đập nhanh liền hồi, không thể khống chế được.

Cô dùng hết sức vùng vẫy đứng lên, "Ngài buông ra, buông tay tôi ra.

Cánh tay người đàn ông như kìm sắt, căn bản không thể thoát được.

Lại lần nữa đối chọi với ánh mắt của cô, con người Hoàng Phủ Quyết thâm trầm nhìn thẳng vào đôi đồng tử của cô.

"Đêm đó sáu năm trước, là cô phải không?"

Giọng điệu của hắn, là đang thăm dò hay đang giải thích, hắn cũng không xác định được.

Gánh nặng trong lòng Cam Viện như được buông thõng, "Tôi không hiểu ngài đang nói gì, Hoàng Phủ tiên sinh, ngài nhận sai người rồi."

Ngón tay Hoàng Phủ Quyết càng siết chặt cằm cô, ép cô nâng mặt lên nhìn hắn.

Ánh mắt người đàn ông tiến dần tới, trong giọng nói lộ ra vài phần châm biếm.

"Vậy cô khẩn trương cái gì?"