Chẳng lẽ, hắn đột nhiên xuất hiện, chính là vì Cam Đường ....
Nghĩ đến khả năng đó, cô lập tức cắn chặt môi.
Đừng hòng!
Đó là con trai cô, không ai được cướp đi cả, cho dù là hắn cũng không được.
Đinh-
Thang máy dừng ngay tầng 56, Cam Viện nhanh chóng bước ra ngoài, một đường thẳng tới trước cửa phòng của Hoàng Phủ Quyết, cô nhấn chuông cửa.
Người mở cửa vẫn là người trợ lý của hắn, anh ta khách sáo mời cô vào.
Đến phòng khách, cô chỉ thấy Hoàng Phủ Quyết đang ngồi trên sô pha xem một xấp ảnh chụp, Cam Viện liếc mắt qua một cái liền nhận ra trên đó là khuôn mặt của Cam Đường.
Hoàng Phủ Quyết hất cằm bảo cô ngồi ở sô pha đối diện.
"Ngồi đi."
Hít một hơi thật sâu, Cam Viện bước tới ngồi xuống đối diện hắn, ánh mắt đảo qua mặt bàn chợt ngưng động hai giây trên con dao cắt hoa quả.
"Quản lý Cam muốn uống gì?" Trợ lý khách sáo hỏi.
Cam Viện nghiêng mặt nhìn đối phương cười, "Phiền anh đến nhà ăn tầng 10 lấy giúp tôi một ly cà phê đen, cảm ơn!"
Vị trợ lý kinh ngạc.
Cô nàng cũng quá không khách khí rồi?
Nhìn thấy ánh mắt không chút gợn sóng của Hoàng Phủ Quyết, trợ lý lại lần nữa bày ra vẻ mặt tươi cười.
"Được, cô chờ một chút!"
Nếu là khách của tiên sinh mời đến thì tất nhiên không thể qua loa lấy lệ được.
Nhìn thấy anh ta đã rời khỏi phòng, đáy mắt Cam Viện hiện lên ý cười.
Vệ sĩ không có trong phòng, bây giờ nơi đây chỉ có hắn và cô, nếu thật sự có xung đột, một chọi một thì chắc chắn cô sẽ không thua!
Hoàng Phủ Quyết buông xấp ảnh chụp trong tay, "Ba ngày sau, tôi muốn dẫn tiểu Đường đi châu u."
Bây giờ nhãn hiệu thời trang đẳng cấp trẻ em chủ yếu là trang phục tề chỉnh, kiến trúc xa xưa và ngã tư đường ở châu u rất thích hợp với bộ ảnh này.
Thẳng thừng vậy sao, mới có thế đã muốn đem con cô đi?
Cam Viện cười lạnh, "Không được!"
Con ngươi xanh lam nâng lên, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt của Cam Viện, Hoàng Phủ Quyết có hơi chau mi tâm lại.
"Lý do?"
Cam Viện nhướng người về phía trước, đè lên mặt bàn trà, ngón tay giấu diếm đè lên con dao cắt hoa quả.
"Rất đơn giản, hắn là con tôi, tôi ở đâu thằng bé ở đó!"
Trầm ngâm hai giây, Hoàng Phủ Quyết nhẹ nhàng gật đầu.
"Cô có thể đi cùng."
Là người giám hộ thằng bé, yêu cầu như vậy cũng không phải quá phận, đối với một đứa nhỏ mới vài tuổi như thế mà nói thì khi xa nhà cũng nên có mami bên cạnh để bầu bạn.
Cam Viện không nói gì.
Hắn nghĩ hắn là ai, lại còn muốn dẫn cô đi cùng?
Cam Viện chụp lấy con dao cắt hoa quả trong tay, đứng thẳng người dậy, "Dù sao thằng bé cũng sẽ không đi!"
Nhìn chăm chăm vào hành quái gỡ của Cam Viện, tầm mắt Hoàng Phủ Quyết dời đến hai bàn tay đang nắm chặt của cô, bỏ qua biểu cảm trên mặt của cô, trong giọng nói đã có vài phần hơi tức giận.
"Quản lý Cam đang có ý kiến với bản hợp đồng sao?"
Trên hợp đồng đã viết rõ ràng, người giám hộ phải phối hợp theo các sắp xếp của công ty, thái độ này của cô là có ý gì đây?
Hợp đồng?
Cam Viện ngẩn người.
Ánh mắt xẹt qua người hắn, dừng trên những tấm ảnh chụp trên bàn trà.
Bối cảnh của chúng là những ngọn đèn vô cùng tinh tế, cầu kỳ, xem chừng là một buổi casting chứ không phải chụp lén, chẳng lẽ công ty thời trang ký hợp đồng với thằng bé là của hắn?
Không thể nào, hôm nay lúc đi làm, cô đã đặc biệt xem xét công ty đó rất kỹ, hắn và tập đoàn HF hoàn toàn không liên quan đến nhau ...
Doong!
Một tiếng vang lớn phát ra từ bên trong toilet, tiếp đến là tiếng nước ào ạt phun ra.
Hai người sửng sốt vài giây, Cam Viện nhanh chóng buông con dao hoa quả trong tay, chạy ngay đến toilet, sau khi đảo mắt qua con dao trên bàn trà, Hoàng Phủ Quyết cũng đứng lên đuổi theo.
Chạy vội đến trước cửa toilet, Cam Viện nhanh chóng mở cửa ra.