Chương 17: Chương 17: Tôi muốn cô phục vụ vì tôi (17)

Editor: khanguyethoay

.........................

Vậy mà lại là đứa nhỏ này!

"Tổng tài." Tổng giám đốc quảng cáo phụ trách buổi thử kính Hứa Bình chạy đến nghênh đón, "Ngài tới rồi, đó là thằng bé tôi nói, ngài xem thế nào?"

Hoàng Phủ Quyết nhẹ nhàng gật đầu.

"Tôi biết ngài chắc chắn sẽ hài lòng mà." Hứa Bình quay sang người chụp ảnh, một tay ra hiệu, "Dừng một chút nào, gọi cha mẹ thằng bé đến đi."

"Cháu không dẫn theo cha mẹ." Trên sô pha, Cam Đường ngồi thẳng lưng lại, "Chúng ta bàn về hợp đồng một chút đi, các chú đáp ứng cháu 3 điều kiện, cháu liền ký ngay."

Nhóc con này lại muốn đàm phán điều kiện với hắn sao?

Hứa Bình vui vẻ nói, "Cháu muốn bàn hợp đồng với các chú sao?"

"Chú có thể tự làm chủ được không?" Cam Đường nhìn chăm chú vào hắn, vẻ mặt như một tiểu đại nhân, soái khí mà đáng yêu.

"Chú có thể." Hoàng Phủ Quyết nói.

"Đây là chủ tịch của công ty chúng ta, tuyệt đối có thể tự làm chủ." Hứa Bình cười nói.

Do ánh đèn nên vừa rồi Cam Đường cũng không để ý tới Hoàng Phủ Quyết, nghe được âm thanh của hắn, tiểu tử kia quay sang, liếc mắt một cái liền nhận ra.

"Là chú?!"

Nhìn thấy Hoàng Phủ Quyết, ánh mắt Cam Đường lộ ra chút sợ hãi lẫn vui mừng.

"Hai người biết nhau sao?" Hứa Bình kinh ngạc hỏi.

Hoàng Phủ Quyết không giải thích thêm, liền bước qua ngồi ở vị trí chủ trì, ánh mắt Hứa Bình đã sớm nhận ra, lập tức kêu thằng bé ra, sắp xếp một chiếc ghế nhỏ dùng để phỏng vấn.

Một lớn một nhỏ ngồi đối diện nhau, sau đó không hẹn mà cùng gác một cánh tay lên thành vịn vừa ghế, khẽ chống cằm.

Chú ý tới động tác của đối phương, cả hai đều hơi nhướng mày một cái.

Ngón tay Hoàng Phủ Quyết nhẹ nhàng di chuyển lên thái dương, "Cháu có điều kiện gì?"

"Cháu muốn được trả trước hai năm phí người phát ngôn." Cam Đường nghiêm túc nói.

Mọi người xung quanh nghe thấy câu nói của thằng bé liền khẽ cười ra tiếng.

Tiểu tử này, người không lớn nhưng ham muốn không hề nhỏ.

Hoàng Phủ Quyết không cười mà bình tĩnh nhìn chăm chú vào khuôn mặt của thằng bé, tuy rằng chỉ mới gặp mặt lần thứ hai nhưng đôi mắt của tiểu tử này, không hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc.

"Cháu rất thiếu tiền à?"

Tiểu tử kia lắc đầu, "Cháu không thiếu tiền mà là thiếu nhà ở. Chuyển nhà thật sự vừa phiền phức vừa vất vả, cháu không muốn lúc nào cũng phải chuyển nhà với mami."

"Mami và cháu?"

Xem ra, là mồ côi cha.

Hoàng Phủ Quyết nhẹ nhàng gật đầu, là một đàn ông rất ít nói, lại không có hứng thú tán gẫu.

"Cháu cho rằng, chú sẽ đồng ý sao?"

"Sẽ."

Vẻ mặt tiểu tử kia chắc chắn.

"Ồ?" Người đàn ông nhẹ nhàng nhướng đôi mày tinh xảo của mình, trong giọng nói lộ ra vẻ hứng thú, "Vì sao?"

Tiểu tử kia khẽ giương cằm, giọng nói vừa kiêu ngạo vừa tự tin, "Bởi vì các chú không thể tìm được người mẫu thích hợp hơn cháu."

Hoàng Phủ Quyết hơi nheo mắt lại, "Lý do?"

Tiểu tử kia bắt đầu giơ từng ngón tay nhỏ bé xinh đẹp lên, "Thứ nhất, về thời gian chụp ảnh, những đứa nhóc khác chỉ chụp được vài tấm, còn cháu thì chụp được mấy chục tấm. Thứ hai, cháu vừa nghe bọn họ nói, các chú vì để tìm người mẫu thích hợp mà đã đi rất nhiều nước. Thứ ba ..." Mắt đối mắt với Hoàng Phủ Quyết, thằng bé cười nhạt giơ ngón tay thứ ba lên, "Chú là Boss chỗ này, tự mình đàm phán điều kiện với cháu, điều này chứng minh các chú đã muốn lựa chọn cháu."

Mọi người xung quanh lộ ra thần sắc kinh ngạc, chỉ là đứa nhỏ 5 tuổi thế nhưng lối suy nghĩ này lại vô cùng tinh tế.

"Chú đồng ý với điều kiện của cháu." Hoàng Phủ Quyết gật đầu hài lòng, "Lập tức liên hệ người giám sát của thằng bé để ký hợp đồng."