Editor: khanguyethoay
.........................
Cánh tay kia có làn da trắng noãn, ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp, vô cùng mềm mại, nhưng lực tay lại lớn đến kinh người.
Lưu Sướng chỉ cảm thấy cả cánh tay đau muốn rụng rời, vừa ngước mặt lên đã chạm phải một đôi mắt đang cực kỳ tức giận.
Cam Viện vung tay ra khiến Lưu Sướng phải lùi về hai bước mới đứng vững lại được.
Bị Cam Viện đẩy ra suýt chút nữa ngã sấp mặt, Lưu Sướng phát cáu, Cam Viện như gà mái bảo vệ gà con, ánh mắt lạnh lùng đối địch với Lưu Sướng, trầm giọng mở miệng, "Quản lý Lưu, cô muốn làm gì?"
Cam Viện cũng không quá nuông chiều con mình, nhưng nếu bàn về sự che chở cho con, cô tuyệt đối đứng nhất.
Con trai cô, cô có thể nói, có thể mắng, có thể phạt.
Còn người khác?
Đụng tới một ngón tay cũng không được!
"Muốn làm gì?" Lưu Sướng xoa xoa cổ tay bị cô siết đau, lạnh lùng hừ một tiếng, "Đứa con của cô lấy cắp đồ của tôi, tôi muốn nó giao ra đây, có gì sai sao?"
Lấy cắp?
Vừa nghe đến chữ này, vẻ mặt Cam Viện liền lạnh đi vài phần.
"Nói bậy, con tôi không thể nào ăn cắp được."
Loại chuyện này, có đánh chết, Cam Viện cũng không tin.
"Đúng đấy chị Lưu, đứa bé Tiểu Đường này chắc chắn sẽ không trộm đồ đâu." Nhân viên cứu hộ bên cạnh cũng chủ động nói giúp Cam Đường, "Cô kiếm kỹ lại xem, có phải để quên trong văn phòng không?"
Cam Đường thường đến bơi lội nên các nhân viên làm việc ở đây đều biết đến nhóc, thứ nhất là do thằng bé có quan hệ với Cam Viện, thứ hai là đứa nhỏ này có bộ dạng rất đẹp, lại còn nhỏ nên mọi người đều thật sự thích nhóc,
"Không thể sao?" Lưu Sướng hất mặt lên, "Cả khu bơi lội, chỉ có hai người tôi với nó, điện thoại tôi để trong giỏ không thấy nữa, nếu nó không lấy thì là ai?"
"Con tôi tuyệt đối không phải trộm vặt!" Cam Viện nghiêng người, lấy khăn quấn trên vai thằng bé lau khô tóc cho nó, ngay sau đó, tầm mắt cô rơi vào vị quản lý trung tâm - Tống Quốc Văn , "Quản lý Tống, phiền anh coi lại đoạn phim trong máy quan sát số D56, D59 một chút, tra xem điện thoại của quản lý Lưu là do ai lấy."
Nói xong, Cam Viện quay đầu, ánh mắt dưới lớp kính lại lần nữa nhìn về Lưu Sướng.
"Quản lý Lưu, sau khi điều tra được chân tướng rõ ràng, tôi muốn cô phải xin lỗi con trai tôi."
"Cái này ..." Tống Quốc Văn có chút khó xử, "Hai ngày nay hệ thống điện của trung tâm có vấn đề nên máy quan sát không mở được."
"Quên đi!" Lưu Sướng khinh thường chỉ tay vào giữa kính bơi của Cam Đường, ánh mắt nhìn chăm chăm vào thằng bé, "Chỉ cần mày trả lại điện thoại cho tao, tao sẽ coi như hôm nay không có chuyện gì, thế nào?"
Cam Đường nhíu mày, "Cô bị điếc à? Tôi đã nói là không lấy!"
Giọng nói ngạo nghễ, không nhỏ không lớn.
Lưu Sướng giật mình, sau đó cười lạnh ra tiếng.
"Được lắm ... Nếu mày đã nói vậy, hôm không thể không tra! Quản lý Tống, cho tôi mượn điện thoại để báo nguy!"
Hai người đều là quản lý cao cấp của khách sạn, Tống Quốc Văn không muốn đắc tội với bên nào cả, huống chi nếu đưa cảnh sát đến khách sạn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt nên lúc này, anh ta cười giải hòa.
"Nói không chừng là không cẩn thận để lạc đâu đó ... Các người, mau giúp quản lý Lưu một tay đi."
"Tìm khắp nơi rồi vẫn không có."
"Đúng vậy, chỗ nào cũng tìm hết rồi."
..........
Tống Quốc Văn chỉ vào một nhân viên cứu hộ, "Anh chẳng phải luôn túc trực ở đây sao, không thấy được người nào?"
Nhân viên cứu hộ bày vẻ mặt vô tội, bĩu môi nói, "Tôi vừa đi WC một chút, lúc đó khu bơi lội cũng chỉ có quản lý Lưu và Tiểu Đường, hình như không có người nào khác tới cả."